Tuyệt Sắc
Từ từ tỉnh lại, trước mắt là một mảnh u ám.
Không biết ngủ bao lâu, cũng không biết chính mình phát sinh chuyện gì, Phương Tý Thần cứ như vậy ở trong tình huống không rõ ràng mà tỉnh lại.
Ngay từ đầu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không quá thoải mái. Chính là sau đó, liền ẩn ẩn cảm thấy đau. Giống như say rượu.
“Phỉ...!” nghĩ là đang rống to nhưng âm thanh phát ra như là đang rên rỉ, thanh âm của chính mình nghe thấy có chút xa lạ. Phương Tý Thần nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, muốn tìm tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
“Phỉ...” Một câu câu rống giận ( là do hắn cảm thấy vậy thôi a) nói ra, tìm được tên nhóc Phỉ đó cũng không dễ a!
“uhm...” Cái mũi đụng trúng thứ gì, Phương Tý Thần nhịn đau ngẩng đầu. Cái tên đáng giận đang đứng trước mặt anh?”Phỉ... cậu cho tôi uống thứ kỳ quái gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Phỉ nhìn người trước mặt.”Không gì cả. Chính là một chút thuốc mà thôi.” Nhún vai, một bộ dáng không liên quan đến mình.
Tốt, hắn hôm nay là muốn tự sát sao?
“Là thuốc gì?” Phương Tý Thần muốn được thảnh thơi cũng không có biện pháp, dùng biểu tình hung hăn hỏi. Ý đồ của anh là muốn dùng quyền uy của ba ba, ít nhất cũng là khí phách của người trưởng thành để hỏi Phỉ.
Không nghĩ tới phỉ chính là lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, làm cho anh chịu đả kích.”Anh thật muốn biết sao? Tôi sợ anh không có biện pháp thừa nhận hậu quả.” Quên đi, hắn muốn biết liền nói!
Còn dám uy hiếp tôi!?Phương Tý Thần tức giận nghiến răng.”Cậu nói!”
Hảo a! Nói thì nói, sợ anh sao?”Anh... Đến nay một lần cũng không yêu, bởi vì anh vừa thấy người, nhất là nữ sinh liền sợ hãi.” Phương Tý Thần mặt lập tức đỏ lên.”Thời điểm trước kia, có một học trưởng nói thích anh, kết quả anh lập tức té xỉu, làm hại học trưởng không biết làm sao...”
“Đủ rồi đủ rồi! Đừng nói nữa!” Phương Tý Thần thực hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Hắn... hắn làm sao biết?
Nhìn ra nghi hoặc trong lòng anh, Phỉ chậm rãi mở miệng: “Anh muốn biết tôi là như thế nào biết việc này, đúng không?”
Phương Tý Thần lập tức gật đầu.
“Đây là phát minh vĩ đại của tôi.... Anh thật sự không nhớ rõ... tôi lúc trước đã hỏi anh gì sao?” nhìn thấy Phương Tý Thần kinh ngạc phủ nhận, Phỉ hơi hơi cười.”Anh thật sự không nhớ sao? Điều gì anh cũng nói cho tôi biết...”
“Tôi...” Phương Tý Thần không dám hỏi xem mình đã nói điều gì, oán hận liếc Phỉ một cái.”Cậu cho tôi uống thứ dược hỏi gì trả lời đó sao?”
“Thông minh ~ thật không hỗ là ba tôi...” Không biết có phải đang khích lệ không, Phỉ cười cười nhìn Phương Tý Thần.
Phương Tý Thần lại nghĩ đến câu kia” điều gì anh cũng nói cho tôi biết ” liền cười không nổi. Tuy rằng chính mình không có bí mật không thể nói với ai, nhưng cảm giác bị người khác nhìn thấu thật không tốt... Hơn nữa ai biết chính mình rốt cuộc nói gì a?
“Cậu mau quên đi~ quên đi!!! Có nghe thấy không!?”Phương Tý Thần thực sự mất hình tượng đánh Phỉ, hai người giống tiểu hài tử trên sô pha náo loạn thành một đoàn. Hồn nhiên quên mất thân phận của mình một người là người đứng đắn, một người là khoa học gia thiên tài.
“Ha hả ~ hiện tại nhược diểm của anh trong tay tôi!” Phỉ không sợ chết cười.
Người kia...
Hoản chương 6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...