Mộc Bạch Ly dừng một chút, mở miệng hỏi thăm, “Tề Lăng thì sao?”
“Trước khi bế quan hắn đã ở giai đoạn Phân Thần hậu kỳ, vậy sau này chắc hẳn là Xuất Khiếu!” Trả lời chính là Tần Ca, gương mặt Trương Mẫn Chi hết sức bất mãn hừ hai tiếng, làm cho Mễ Đa cảm thấy thông cảm.
“Cậu ấy rất được yêu thích đúng không?” Mộc Bạch Ly hỏi có chút thấp thỏm, trong lòng cũng rất mâu thuẫn, nếu cậu ấy được yêu thích mình cũng nên cao hứng mới đúng, nhưng cũng có chút không thoải mái, là vì cái gì đây?
“Ừ! Thực lực rất mạnh, được đứng trong đội ngũ đệ tử kiệt xuất của phái Thiệu Hoa, hơn nữa còn thu Huyền Mặc làm Linh Thú, thực lực càng tăng nhiều, chưởng môn rất thích và cũng coi trọng hắn!”
Nhắc tới Huyền Mặc, ánh mắt Mộc Bạch Ly trong nháy mắt liền ảm đạm, Viên Thịt giống như cảm thấy nàng không vui chiêm chiếp kêu, ở trên đất bắt đầu lăn lộn. Một viên cầu lăn qua lăn lại, Mễ Đa cũng hết sức phối hợp dùng móng heo mập mạp vọng tưởng giẫm lên Viên Thịt, kết quả ngã thật mạnh, đau đến nỗi hừ hừ, chọc cho ba người cũng cười ra tiếng.
Lúc này Trương Mẫn Chi quát, “Trở lại chuyện chính, trở lại chuyện chính!” Đem suy nghĩ của Mộc Bạch Ly kéo trở lại, “Lần thử thách trước kia còn đơn giản hơn nhiều, đầu tiên là thi kiến thức cơ bản sau đó để cho mọi người chạy vòng quanh sáu ngọn núi, ai có thể kiên trì trở lại Thiệu Hoa Sơn coi như qua!”
Cái này cũng gọi là đơn giản? Mộc Bạch Ly toát mồ hôi! Bỗng nhiên lại nhớ tới trước kia không có quy củ như vậy, “Tại sao lại tổ chức thử thách nhập môn?”
“Bởi vì đệ tử Thiệu Hoa ít đi rất nhiều, muốn bổ sung người mới nhưng lại không thể người nào cũng thu, vẫn nên chọn lựa người. Trước kia lúc còn hưng thịnh, việc chọn lựa đệ tử đều là do các sư phụ đi ra ngoài tu luyện dạo chơi thấy tư chất rất tốt liền mang về, chưa bao giờ chiêu thu đệ tử giống như hiện nay. Hiện tại, chỉ cần tư chất không phải là quá kém, có thể chịu được cực khổ, hài tử cũng có thể vượt qua!” Trương Mẫn Chi suy nghĩ một chút, “Cho nên Bạch Ly nhất định có thể vượt qua, không cần lo lắng!”
Mộc Bạch Ly miễn cưỡng cười, khóe miệng động đậy khe khẽ hai cái, rất là im lặng, thử thách nhập môn đơn giản sao? Chạy vòng quanh sáu ngọn núi một vòng? Mình có thể kiên trì? Không biết lần này thử thách nhập môn sẽ là cái gì, rất lo lắng a. Bất kể như thế nào cũng nhất định phải vượt qua, nếu không mình sẽ phụ lòng của phụ thân. Ta là nữ nhi của chưởng môn phái Thiệu Hoa a! Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải vượt qua!
Nhìn Mộc Bạch Ly nắm chặt tay, Tần Ca cũng có thể đoán được giờ phút này nàng đang suy nghĩ gì, “Bạch Ly, ngày mai bắt đầu tu luyện, chỉ có một tháng thôi, chúng ta phải quý trọng thời gian!”
“Dạ!” Mộc Bạch Ly kiên định gật đầu.
Ngày thứ hai không đợi người tới gọi, Mộc Bạch Ly đã dậy sớm rửa mặt xong, ra khỏi gian phòng mới phát hiện trời còn chưa sáng, trăng sáng cũng còn nhàn nhạt trên bầu trời, gió buổi sáng thổi vào người làm cho tinh thần người nhộn nhạo.
Mộc Bạch Ly lẳng lặng đứng đó, nhắm mắt lại, từng lỗ chân lông trên người cũng thư giãn nở ra, hít một hơi thật sâu tự động viên mình, Bạch Ly, cố gắng lên! Sau đó ngồi xếp bằng trên đất bắt đầu vận hành Diệu Dương tâm pháp, một lát sau đã cảm thấy thần thái sáng láng, quanh thân cũng tràn đầy sức sống.
Cách một lúc lâu, nàng mới duỗi cánh tay ra, mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, ngay cả hai nốt tàn nhan kia cũng có thể thấy được rõ ràng, Mộc Bạch Ly ồ lên một tiếng, “Mẫn Chi ca ca, tới khi nào vậy?”
Hắn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lui về phía sau mấy bước, “Huynh, huynh, vừa tới!” Sợ nàng hỏi nữa, Trương Mẫn Chi vội vàng nói, “Đi, dẫn muội đi leo núi, cái này có thể sẽ thi!”
Vì vậy mới buổi sáng đầu tiên luyện công, Mộc Bạch Ly rời Mộc Tú phong, lại leo lên núi!
“Hừ xuy hừ xuy!” Mộc Bạch Ly cắn răng kiên trì, một bước không nghỉ chạy lên làm cho Trương Mẫn Chi ngạc nhiên. Chỉ thấy Mộc Bạch Ly một tay lau mồ hôi, một tay xoa thắt lưng, lắc đầu vô cùng thần bí, “Không nghĩ tới sao, muội ở trong núi nhưng ngày ngày đều tập chạy, huynh xem Mễ Đa bụng lớn như vậy, muội mỗi ngày đều phải vội vàng tìm đồ ăn cho nó!”
“Ách, mặt của muội......” Trương Mẫn Chi muốn nói lại thôi.
“Mặt của muội thế nào?” Mộc Bạch Ly kỳ quái hỏi.
“Taycủa muội?”
“Taycủa muội thì thế nào?” Nàng mở ra hai tay, lúc leo núi kéo lấy những cây cỏ đó, còn trèo qua tảng đá, phía trên tràn đầy nước bùn cùng mồ hôi.
“Chớ lằng nhằng, thật sự là Trương Mẫn Chi?” Mộc Bạch Ly cúi mặt xuống, đều muốn áp vào trên mặt Trương Mẫn Chi, nhìn ánh mắt hắn trốn tránh, “Dáng vẻ không sai a, sao lại không được tự nhiên?” Sau đó còn vòng quanh Mẫn Chi một vòng, “Nhưng là tinh thần phấn chấn, Mẫn Chi ca ca, huynh uống lộn thuốc?” Suy nghĩ hồi lâu Mộc Bạch Ly mới kết luận như vậy!
“Muội! Nha đầu chết tiệt kia!”
“Đúng rồi, đây mới là Mẫn Chi ca ca!” Mắt thấy hắn giơ tay lên, Mộc Bạch Ly lập tức theo phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu, trước kia đều bị Mẫn Chi ca ca gõ đầu mà, lại thấy tay kia ngừng lại, cuối cùng rơi xuống trên mặt mình, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau, trong con ngươi giống như xuân thủy ôn nhu, “Mẫn Chi ca ca?”
“Nhìn cái gì vậy, chẳng khác gì mặt mèo, ta lại không có khăn tay, chỉ có thể dùng tay áo lau!” Dứt lời trên tay còn cố ý dùng thêm chút sức, lau đến khi Mộc Bạch Ly quên cảm khái thẳng đến lúc xoa mặt hấp khí.
Trở lại Mộc Tú Phong lại phát hiện hai đệ tử bạch y từ sân tập luyện tới đây, nhìn trang phục là đệ tử Thiệu Hoa Sơn, không biết tới nơi này làm cái gì? Tần trưởng lão cũng ở đây, giống như đang thương lượng gì đó, mắt thấy Mộc Bạch Ly và Trương Mẫn Chi tới đây nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, “Tới đây!”
“Tần trưởng lão, Tần sư thúc!”
“Bạch Ly, con và những tân đệ tử khác phải cùng nhau huấn luyện! Hai người này là tới đón con!”
Trên đầu Trương Mẫn Chi cũng muốn phun ra lửa, Mộc Bạch Ly ngược lại chỉ hơi kinh hãi, sau đó liền khôi phục bình thường, “Xin chào hai vị sư huynh!” Mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Một người trong đó cũng cười, bởi vì mặt Mộc Bạch Ly chẳng khác gì mặt mèo. Mà một người khác nhàn nhạt nói một tiếng, “Có vượt qua hay không còn chưa biết, không cần kêu chúng ta là sư huynh!”
Trương Mẫn Chi nhất thời tựa như pháo đốt, xông lên nói “Ngươi nói cái gì?”.
“Nói sự thật!”
Trương Mẫn Chi đang muốn tế xuất phi kiếm bị ánh mắt nghiêm nghị củaTần Ca liếc nhìn, quay lại nhìn Mộc Bạch Ly cũng chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng còn mỉm cười. Trương Mẫn Chi rất căm tức lui đi, ảo não đứng ở nơi đó, không bảo vệ được Bạch Ly trong lòng giống như bị một khối đá lớn chặn lại, khó chịu kịch liệt.
“Mộc Bạch Ly, đi thôi!”
“Bạch Ly, buổi tối trở lại, ta sẽ phái Mẫn Chi đi đón con!” Tần Ca bổ sung, cái điều kiện này có thể là hắn mới vừa cùng hai đệ tử này thương lượng đi. Nghe được lời này Trương Mẫn Chi thoáng an tâm một ít, hận không thể làm mặt trời cút ngay xuống núi!
“Dạ! Mẫn Chi ca ca, giúp muội chiếu cố Viên Thịt và Mễ Đa!” Nói xong, phất phất tay, đang muốn rời đi thì bị Tần Ca gọi lại, trên tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, Mộc Bạch Ly mới cảm giác được trên mặt có gió nhẹ thổi qua, liền nghe giọng hắn ôn hòa vang lên, “Tốt lắm, mới một ngày mà mặt giống như con mèo rồi!”
( là Tần sư thúc sử dụng phép thuật « rửa sạch mặt » cho Bạch Ly ý ;)))
“Cám ơn Tần sư thúc!” Mộc Bạch Ly cười híp mắt lại bị một đệ tử kéo đi, “Đi!” Trực tiếp hướng Thiệu Hoa Sơn bay đi!
“Này, tại sao có thể giống như xách một con gà chứ!” Trương Mẫn Chi phẫn hận hô to, “Thật là quá đáng, về sau ta nhất định phải đưa đón muội!”. Hăn mắng hai tiếng, mới buồn bực đi tìm Viên Thịt và Mễ Đa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...