Mãi cho đến khi vào trong đại điện, sư huynh kia mới buông tay ra, Mộc Bạch Ly cúi đầu vừa nhìn, trên cổ tay của mình bị siết một vòng thật đỏ ửng, phía trên còn bầm đen, hiển nhiên là máu đã ứ đọng.
"Tội đồ Mộc Bạch Ly, còn không quỳ xuống!" Một thanh âm uy nghiêm hùng hậu vang lên. Cả người Mộc Bạch Ly chấn động ngẩng đầu liền nhìn thấy chỗ trước kia phụ thân đứng đã biến thành Trương sư thúc, mà nay mặt hắn đang tức giận nhìn mình. Không đợi Mộc Bạch Ly kịp phản ứng liền bị sư huynh kia đè xuống quỳ gối trên đất, Tề Lăng đi theo cũng bị ấn quỳ xuống, hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận!
"Mộc Bạch Ly, ngươi có biết tội của ngươi không?"
"Trương sư thúc, con......" Lại thấy gương mặt Trương sư thúc càng xanh mét, lông mày cau lại, quay mặt qua chỗ khác hừ lạnh một tiếng.
"Chưởng môn sư thúc, hôm qua ở trên Thiệu Hoa Sơn con nhìn thấy Mộc Bạch Ly sống không lo lắng, luôn luôn mỉm cười, căn bản không có một tia hối hận!" Đoan Mộc Bạch đứng dậy, thanh âm chát chúa nhấn mạnh hai chữ " Chưởng môn ", Trương Trọng mỉm cười nhìn Đoan Mộc Bạch một cái lại đem tầm mắt quay lại trên người Bạch Ly.
"Gần đây trong khoảng thời gian này chúng ta luôn kiểm lại số người thương vong, Phái Thiệu Hoa tổn thất nghiêm trọng, trên dưới nhất định phải một lòng đồng tâm hiệp lực mới có thể lấy lại uy phong của phái Thiệu Hoa xưa nay. Mà ngươi thân là tội nhân phái ta, vốn tưởng rằng lưu ngươi một mình ở Thiệu Hoa Sơn để cảm nhận tình cảnh lạnh lẽo, vậy mà ngươi không biết hối cải, ngươi cũng đã biết ngươi gây ra bao nhiêu chuyện? Ngươi có biết sư phụ sư huynh trên Thiệu Hoa Sơn còn lại bao nhiêu người?" Trương chưởng môn nói một hồi bi phẫn, mà trên điện thờ mọi người cũng là một mảnh bi thương chán nản nhìn về phía Mộc Bạch Ly, ánh mắt càng thêm tức giận!
"Nếu như không phải là ngươi giấu giếm mình có Linh Thú, làm hại Huyền Mặc phản phệ, chúng ta cũng sẽ không bị làm cho thất kinh không cách nào chuẩn bị tốt để nghênh địch!"
"Nếu như không phải là nương ngươi cấu kết Ma Tông thừa dịp hỗn loạn mà vào, phái ta tổn thất có nghiêm trọng như vậy?"
"Chính ngươi và nương ngươi đã cấu kết!"
"Đều là ngươi, làm hại Trình Hoa sư huynh biến thành như vậy!"
"Là ngươi, là ngươi gián tiếp hại chết nhiều người như vậy!"
"Ngươi còn hại chết cha ngươi!"
"Hết thảy căn nguyên đều là ngươi, nếu như ngươi không giấu giếm, tất cả những thứ này cũng sẽ không phát sinh!"
......
Trong lúc nhất thời giống như có vô số cái miệng đồng thời ở bên tai tố cáo, vô số ngón tay chỉ vào mình, hai mắt bọn họ đỏ ngầu, mặt của bọn họ vặn vẹo, bọn họ kéo phần chân tay đã bị chặt đứt, bọn họ dùng thanh âm vô hạn phẫn hận đối với mình nói, "Mộc Bạch Ly, đều là ngươi! Đây hết thảy đều là lỗi của ngươi!"
Thân thể giống như bị bắt vào một động đen thật lớn, chung quanh không có một tia ánh sáng, chỉ có bóng tối cùng âm lãnh, rất nhiều người đang bên tai nói. Thân thể nho nhỏ dường như muốn bị xé rách, kịch liệt đau đến tâm can, lại hình như là từ chỗ cao rơi xuống không trọng lượng cảm giác gió lạnh giống như đao cắt làm cho lòng người rất sợ hãi, lại giống như không nắm chắc, không biết trước, cứ như vậy vẫn té xuống, thân thể kịch liệt rơi xuống, bên tai có thanh âm, "Đi xuống đi, ngươi vốn là nên sống ở Địa ngục!"
Ngươi hại chết nhiều người như vậy, đi Địa ngục nhận trừng phạt cùng đau khổ đi, nơi đó mới là nơi ngươi nên ở......
Giống như thấy được ác quỷ Địa ngục giương nanh múa vuốt bò ra ngoài, thân thể Mộc Bạch Ly run run, "Tại sao, tại sao? Thật xin lỗi, không muốn, không muốn......"
Tề Lăng thấy Bạch Ly quỳ bên cạnh giống như rơi vào ảo ảnh sợ hãi, mặt tái nhợt thân thể không ngừng run run, cái trán và lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, khóe miệng lại từ từ rịn ra vết máu, sợ là nhất thời lâm vào mê chướng làm động vết thương cũ, nắm tay Bạch Ly càng thêm dùng sức, giống như ngọn lửa từ lòng bàn tay truyền ra, "Bạch Ly, mở mắt, tỉnh, tỉnh!"
Trong không gian đen tối xuất hiện một ánh lửa yếu ớt, là ai đang kêu gọi, "Bạch Ly, Bạch Ly!"
Lúc này một thanh âm ôn nhuận âm vang lên, "Nhưng không phải nàng cố ý!"
Đúng vậy a, ta không phải cố ý, ta thật không phải là cố ý, Bạch Ly thống khổ kêu, ta không phải cố ý a......
Ánh mắt đột nhiên mở ra, đối diện là ánh mắt lo lắng, "Tỉnh, không sao chứ?"
Mộc Bạch Ly có chút miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nước mắt vẫn còn trên lông mi, người nhỏ bé rất yếu ớt giống như một trận gió nhỏ sẽ thổi bay, không giống như một tiểu nha đầu tinh quái trước đây, Tần Ca có chút không đành lòng, ánh mắt nhìn Bạch Ly càng thương xót.
"Ít giả bộ đáng thương!" Đoan Mộc Bạch hừ lạnh một tiếng, "Chưởng môn sư thúc, hôm qua con thấy tinh thần nàng phấn chấn, bây giờ đang ở trên đại điện giả bộ bất tỉnh chỉ sợ là muốn trốn tránh trách phạt!"
Trương Trọng khẽ gật đầu, bày tỏ đáp ứng.
"Chưởng môn sư thúc, đệ tử cảm thấy Bạch Ly sư muội thật sự là vết thương cũ tái phát, kính xin chưởng môn sư thúc có thể từ nhẹ trách phạt!" ( hý hý , đó thỉnh thoảng nam chính được xuất hiện mà)
Thanh âm này? Chính là thanh âm ôn nhuận vừa biện giải cho mình, thanh âm du dương thanh nhã, ôn nhuận như ngọc. Bạch Ly nhẹ nhàng ngẩng đầu quan sát đệ tử vì mình mà nói, trường sam màu trăng non, tóc dài đen nhánh lấy ngọc quan buộc lên thật cao, trên dung nhan tuấn tú mang theo vẻ mặt thanh thản cười yếu ớt, cả người không nhiễm bụi trần, là đệ tử của Tần sư thúc. Lần trước ra mắt còn nhẹ nhàng cười một tiếng với mình, người như gió mang đến một trận ấm áp, cám ơn! Mộc Bạch Ly nhìn hướng đệ tử trẻ tuổi, ở trong lòng âm thầm nói, cám ơn huynh...... (hý hý lần 2:XX, yêu nghiệt a~)
"Thanh Phạm!" Mắt thấy Trương chưởng môn không vui, Tần Ca vẫn là đứng dậy quát lui Thanh Phạm, "Chưởng môn sư huynh, hôm nay bọn ta mới vừa lên Thiệu Hoa Sơn, hết thảy chưa dàn xếp, hơn nữa tuy toàn phái căm phẫn Mộc Bạch Ly, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ hơn nữa là nữ nhi của Mộc chưởng môn đã qua đời, không bằng chờ mấy vị trưởng lão còn lại đến mọi người cùng nhau thương thảo xử trí như thế nào?"
"Đúng vậy, nàng là con Mộc Hoài Phong a, Mộc chưởng môn vì che chở mà chết..."
Trương Trọng trầm tư, "Vậy cũng tốt, ngày mai quyết định đi......" Nói xong đem tầm mắt chuyển đến trên người Tề Lăng ở bên cạnh Mộc Bạch Ly, đầu tiên là chân mày cau lại, trong nháy mắt mở to mừng như điên, "Tiểu tử này, chính ngày đó ngươi cứu về?"
Mộc Bạch ly có chút bất an, chậm rãi gật đầu.
"Hảo mầm non, hảo mầm non a! Xương cốt kỳ giai, linh khí trời sinh......" Trương Trọng liên tiếp nói mấy chữ tốt mới dừng lại. Hôm nay phái Thiệu Hoa tổn thất rất nhiều đệ tử ưu tú, giờ phút này thấy Tề Lăng chính là trong lòng mừng như điên, liền muốn để cho hắn bái sư. Trương Trọng ho khan một tiếng, hạ thấp giọng, miễn cưỡng để cho mình có một tia ôn hoà.
"Ngươi tên là gì? Làm môn hạ của ta, thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...