Tuyệt Sắc Yêu Phi

“Xú tiểu tử, cũng biết đến thăm mẫu thân sao! Đến đây, trông thấy Điệp
nha đầu, mẫu thân con hôm nay nhận con gái nuôi, con gái còn tặng cho ta một thứ
tốt, ngửi thấy không, có thơm không?” Thái Hậu cười tủm tỉm đi qua giữ tay Tần
Vũ, đưa cho nước hoa của mình.

“Oa, quả nhiên là thứ tốt, không nghĩ tới Điệp phi nương nương thật
đúng là có bản lĩnh!” Tần Vũ khen rất lớn.

“Vô tình làm ra mà thôi, cám ơn Vương gia tán thưởng!” Vân Hiểu Nguyệt
hơi hơi cúi người, thản nhiên nói, trong lòng đối với tiểu tử họ Tần, cũng
không có hảo cảm gì cho cam.

“Vậy ư?” Tần Vũ không truy vấn, chính là nhìn Tần Ngạo cười cười một
bên, khóe miệng tràn ra một nụ cười nghiền ngẫm, đi lên trước trò chuyện cùng
Thái Hậu, trong lúc nhất thời, trong tẩm cung hoà thuận vui vẻ.

Vân Hiểu Nguyệt thấy họ hiếu thuận với mẫu thân, không khỏi nhớ tới
cha mẹ mình, năm đó mình cũng là đứa trẻ không lo nghĩ gì như vậy, chỉ tiếc cha
mẹ đã qua đời, mình mạc danh kỳ diệu xuyên không đến dị thế, rốt cuộc không trở
về được!

Cái mũi cay cay, đột nhiên, nước mắt tràn ra, xiết chặt khăn lụa
trong tay, Vân Hiểu Nguyệt lén lút lau đi nước mắt, cúi đầu, không nghĩ tới
mình đột nhiên nhẹ đi, bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, rồi sau đó bên tai truyền
đến giọng nói dịu dàng: “Nhớ nhà sao? Có thời gian, Trẫm sẽ cùng nàng về nhà?”

Vân Hiểu Nguyệt giương mắt nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ thương tiếc
của Tần Ngạo, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên ngọt lịm, nhịn không được
cười nói: “Vâng!”


Cảnh tượng ấm áp của hai người lọt vào trong mắt Tần Vũ, vốn đang
trò chuyện với Thái Hậu một bên, một tia kinh ngạc, một tia lo lắng xẹt qua đáy
mắt, lập tức khóe miệng mỉm cười: “Xem ra, Hoàng huynh thật sự rất yêu Điệp phi
nương nương! Haha, khi nào thì có thêm một tiểu bảo bảo, cho ta thành Hoàng
thúc đây?”

Chết tiệt! Tần Vũ, nói gì không nói lại nói thế! Vân Hiểu Nguyệt bắt
đầu đau đầu, thảm rồi, Thái Hậu sẽ bắt đầu cho mà xem!

Quả nhiên!

“Đúng vậy! Ngạo nhi à, đến bây giờ con chưa có một nam một nữ gì, mẫu
thân buồn muốn chết! Đúng rồi, đêm nay bắt đầu cố gắng ha, Điệp nhi, con phải
tranh thủ sớm ngày cho mẫu thân ôm Hoàng tôn, biết chưa?”

“Ha ha… Vâng, mẫu thân, nhi thần tuân mệnh!” Tần Ngạo thân thể cứng
đờ, theo bản năng ôm Vân Hiểu Nguyệt sát vào trong lòng, phá lên cười!

Trời ạ! Đây là cái gì? Vân Hiểu Nguyệt vội vàng cúi đầu, che dấu vẻ
mặt bất đắc dĩ cùng muốn phát hỏa của mình, nhưng, dưới con mắt của những người
khác, vẻ mặt này là thẹn thùng!

Chính lúc đang đùa giỡn, thị nữ ngoài cửa báo lại, nói là đồ ăn đã
chuẩn bị xong, có thể dùng bữa tối, vì thế Vân Hiểu Nguyệt bị Tần Ngạo ôm vào
trong ngực, ngồi vào bàn!

Bữa cơm này, Vân Hiểu Nguyệt ăn khó chịu vô cùng: Yêu nghiệt gắp thức
ăn cho nàng, phục vụ chu đáo, thiếu chút nữa là sẽ bón đến miệng nàng, vẻ mặt
Thái Hậu vui sướng, khuyên nàng ăn nhiều một chút, còn Tần Vũ từ đầu đến cuối,
luôn dùng một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng. Mà nàng vì duy trì khí chất
nên có của một phi tử, mà hé miệng dùng bữa, hé miệng uống canh, bình thường
nàng một miếng ăn cơm, nay chia làm mười lần, chỉ đơn giản là nhét cơm vào miệng,
mệt chết! Đây không phải ăn cơm, quả thực là tra tấn!

Thật vất vả cơm ăn xong, thị vệ báo lại, hộ bộ Thượng Thư tiến cung
diện thánh, nói là có chuyện khẩn cấp, Tần Ngạo kéo Tần Vũ cùng đi, lúc gần đi,
phân phó Tiểu Tam ở lại, chờ đợi sự sai khiến của nàng. Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt
mát xa cho Thái Hậu, sau đó cáo biệt Thái Hậu hồi cung!

Lúc này trời đã tối, có lẽ xấp xỉ trên dưới tám giờ tối! Nói thật,
Hoàng cung vào buổi tối căn bản không đẹp như ban ngày, nơi nơi đốt nến, so với
đèn nê-ông của xã hội hiện đại, căn bản là một cái trên trời, một cái dưới đất,
Vân Hiểu Nguyệt lười hao tâm tốn sức để ngắm, tựa vào vách phượng kiệu nhắm mắt
nghỉ ngơi.

Cỗ kiệu đi rồi không bao lâu, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập
truyền đến, tiếp theo, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy tiếng nức nở của một cung nữ
cúi đầu, còn có tiếng hỏi của Tiểu Tam. Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, xốc rèm kiệu
lên, rõ ràng phát hiện đó là thị nữ Tiểu Viên trong cung mình.


“Dừng kiệu!” Vân Hiểu Nguyệt trong lòng căng thẳng, đi ra hỏi: “Tiểu
Viên, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ô ô… Nương nương, người nhanh đi cứu Huyên nhi tỷ tỷ đi! Hai tiếng
trước, Huyên nhi tỷ tỷ thấy người bây giờ còn chưa về, có chút sốt ruột, liền
đi tìm người, bảo nô tỳ đi nấu canh, tỷ ấy sẽ lập tức trở về. Nhưng đợi lâu như
vậy, Huyên nhi tỷ tỷ vẫn không về, nô tỳ đi ra ngoài tìm, tìm đã lâu nhưng
không thấy. Sau thấy một cung nữ vụng trộm nói cho nô tỳ biết, nói là Huyên nhi
tỷ tỷ bị Liễu quý phi mang đi Trích Liễu Cung, nói là tỷ vi phạm quy củ, phải dạy
lại! Nô tỳ lo lắng, nên chạy đến tìm gười!” Tiểu nha hoàn khóc nức lên, Vân Hiểu
Nguyệt nghe trong cơn giận dữ!

Bà nội nó, người của ta mà cũng dám động vào, quả thực chán sống! Nếu
Huyên nhi nhà ta bị thương, ta mặc xác ngươi là Liễu quý phi hay Liễu hoàng hậu,
dù là yêu nghiệt Hoàng thượng, ta cũng sẽ không khách khí!

“Tiểu Tam, đưa ta đến Trích Liễu Cung đòi người!” Mặt cười lạnh như
băng, Vân Hiểu Nguyệt nói.

“Dạ!”

=============

Lúc này, bên trong Trích liễu Cung, ánh nến sáng ngời. Khi Vân Hiểu
Nguyệt bước vào Trích Liễu Cung, liếc mắt một cái đã thấy Liễu quý phi đang ngồi
ở ghế, chậm rãi ăn nho.

Làn váy màu xanh biếc thêu sóng nước cỏ cây, áo xanh sóng sánh, thắt
lưng sang trọng, cơ thể nõn nà, kiều mỵ diễm lệ, quả nhiên là mỹ nhân, chẳng
qua, vẻ mặt mỹ nhân tràn đầy nuông chiều, nhìn vào khiến người ta siêu cấp khó
chịu!

Thấy Vân Hiểu Nguyệt bước vào, Liễu quý phi ôn hoà nói: “Ôi, đây
không phải Điệp phi nương nương của chúng ta sao? Ngọn gió nào thổi muội đến

Trích Liễu Cung xa xôi này vậy? Đến đây, muội muội, mời ngồi!”

“Tham kiến quý phi nương nương!” Vân Hiểu Nguyệt đè nén tức giận,
bày ra một kiểu hành lễ chuẩn mực, rồi sau đó cười lạnh nói: “Huyên nhi ở đâu?
Người cũng giáo huấn qua, mau trả nàng lại cho ta!”

“Ai nha, Điệp phi nương nương của chúng ta quả nhiên biết lễ nghi,
chẳng qua, dạy dỗ thị nữ lại rất không có lễ phép! Tỷ tỷ là lo lắng muội muội bị
đám nô tài không hiểu quy củ này coi thường, cho nên mới giúp muội quản giáo lại
chúng! Người đâu, lôi con điêu nô kia ra!”

“Dạ!”

Chỉ chốc lát sau, Huyên nhi đã ngất bị hai nữ nhân cao lớn thô kệch
lôi ra, Vân Hiểu Nguyệt tập trung nhìn vào, nổi trận lôi đình!

Môi nát bấy, mặt sưng phù khiến đôi mắt đã không nhìn thấy, khóe miệng
còn vệt máu chảy! Quần áo rách bươm, dày đặc những vết máu loang lổ, nằm trên mặt
đất, giống một con búp bê vải bình thường đã hỏng, thật sự đã bị làm nhục vô
cùng thảm!

“Huyên nhi, Huyên nhi!” Vân Hiểu Nguyệt đau lòng, vội vàng đi qua ôm
lấy nàng, âm thầm đặt tay lên mạch của nàng. May quá, không bị nội thương,
nhưng đầy những vết thương da thịt. Dám đánh người của ta thành như vậy, hôm
nay ta không làm loạn Trích Liễu Cung, ta không mang họ Vân!

Đưa tay dìu Huyên nhi cho vài cung nữ một bên, Vân Hiểu Nguyệt đầy mặt
sát khí, chậm rãi nhìn về phía Liễu quý phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận