Tuyệt Sắc Yêu Phi

Ngồi ở trong phượng kiệu, Vân Hiểu Nguyệt
hưng trí thưởng thức khung cảnh hoành tráng của Hoàng cung dị thế: mái
đình cong cong, tán hòe thấp thoáng, những lan can chạm khắc khác nhau, cao thấp
chằng chịt, đồ sộ hùng vĩ, khí thế ngất trời, cầu đá bạch ngọc khúc chiết uốn
lượn, những bờ tường đỏ liên tiếp nối nhau suốt các cung điện, rường cột chạm
trổ, kim bích huy hoàng, tinh xảo hoa mỹ vô cùng! Những hòn non bộ xếp dọc hai
bên đường đi, kỳ hoa dị thảo dập dờn trong cảnh xuân ấm áp, muôn hồng nghìn
tía, đẹp không sao tả xiết!

“Chậc chậc, không hổ là thánh địa Hoàng
cung, hành lang rực rỡ, cảnh sắc phong phú, quả thực muôn hình vạn trạng!” Vân
Hiểu Nguyệt nhịn không được tán thưởng!

Chính lúc đang thưởng thức, đột nhiên, tiếng
cười vui mềm mại của nữ tử truyền vào tai Vân Hiểu Nguyệt, quay sang một bên,
thấy cách đó không xa có một hoa viên, có vài nữ tử xinh đẹp dáng người yểu điệu,
mặc đồ xanh đỏ, đang chỉ trỏ trăm hoa, thỉnh thoảng cười duyên vài tiếng, có vẻ
cực vì vui vẻ, trong đó, rõ ràng có Nhu phi!

“Tiểu Tam, mặc kệ các nàng!” Vân Hiểu Nguyệt
lười dây dưa cùng đám phi tử, liền nói.

“Dạ!”

Phượng kiệu vừa chuyển, vừa định đi qua một
con đường nhỏ khác, đột nhiên, giọng nói nũng nịu của Nhu phi vang lên: “Tiểu
Tam, bên trong kiệu là vị muội muội nào? Để mọi người gặp nhau đi!”

Nữ nhân chết tiệt, vốn không muốn bắt
ngươi phiền toái, là chính ngươi tìm đấy, không trách được ta!

Khóe miệng nổi lên một tia cười, Vân Hiểu
Nguyệt tủm tỉm nói: “Tiểu Tam, dừng kiệu!”

“Dạ!”

Một lát sau, Tiểu Tam nhấc rèm kiệu lên,
Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ mảnh mai vô lực chậm rãi đi ra từ trong kiệu!


“Ai nha, còn tưởng là ai, hóa ra là Điệp
nhi muội muội của ta!” Nhu phi thấy sắc mặt tuyệt mỹ của Vân Hiểu Nguyệt, trong
mắt lóe ra ý ghen tỵ thật sâu, cười tủm tỉm đi lên, làm bộ muốn đỡ lấy nàng.

“Tiểu Cúc!” Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng phất
một cái, đẩy tay nàng ra, kêu lên.

“Nương nương đi thong thả!” Cung nữ phía sau vội vàng tiến lên, đỡ
Vân Hiểu Nguyệt đi đến mái đình nhỏ trong hoa viên, mặc đám Nhu phi ở sau người!

“Tham kiến Điệp phi nương nương!”

Thấy động tác của Vân Hiểu Nguyệt, một phi tử trong đám, người mặc
váy hoa lụa mỏng màu hoa hồng bó sát người, thân thể thon dài, dáng vẻ yêu kiều
động lòng người vội vàng hành lễ đầu tiên, những người còn lại cũng noi theo.
Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, thế mới nhớ mình có phẩm lớn hơn các nàng, trong lòng
vô cùng vui sướng, cười tủm tỉm nói: “Các vị tỷ tỷ miễn lễ, mời ngồi!”

“Điệp nhi muội muội đã khỏe lên chưa?” Lúc này, Nhu phi cũng tiến
vào, vẻ mặt cười ngọt ngào hỏi.

“Tiểu Tam, bản cung hỏi ngươi, trong các vị phi tần nơi này, có phải
chức phẩm của bản cung lớn nhất hay không?” Thản nhiên liếc nhìn Nhu phi một
cái, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

“Dạ, đúng vậy! Người đứng đầu bảy mươi hai phi tần!”

“Như vậy, có phải tất cả phi tử thấy bản cung đều phải hành lễ hay
không? Nếu bất kính với bản cung, bản cung có phải có thể tùy ý trách phạt hay
không?” Vân Hiểu Nguyệt miễn cưỡng hỏi.

“Đúng vậy! Điệp phi nương nương, người đứng đầu chúng phi, trừ bỏ
hoàng hậu nương nương cùng quý phi nương nương, chỉ có người có thể quản!” Tiểu
Tam cung kính trả lời.

“Vậy ư?” Vân Hiểu Nguyệt nhìn sắc mặt bắt đầu tái nhợt của Nhu phi,
ý cười càng sâu: “Vị phi tử gọi ta là Điệp nhi muội muội này, có phải cũng cần
hành lễ hay không?”


“Ngươi…” Nhu phi biến sắc, hành lễ qua loa: “Tham kiến Điệp phi
nương nương!” Lập tức đứng lên.

“Khoan đã! Tỷ tỷ thật đúng là không có quy củ! Bản cung không cho tỷ
đứng lên, sao tỷ có thể đứng? Chậc chậc, chuyện này nếu để Hoàng hậu nương
nương thấy, nói bản cung vô năng, ngay cả phi tử cũng không dạy nổi thì sao! Tiểu
Tam, thỉnh vị nương nương này hành lễ thêm một lần!” Vân Hiểu Nguyệt mặt cười lạnh
lùng, nói.

“Dạ!”

Chỉ thấy thân thủ hư không của Tiểu Tam điểm nhẹ vào Nhu phi, sau đó
đá mũi chân vào đầu gối Nhu phi một cái, đúng tiêu chuẩn hành lễ, Nhu phi liền
bất động!

Wow, nhìn không ra, Tiểu Tam có võ công tốt như vậy! Xem ra, bên người
yêu nghiệt chết tiệt có rất nhiều người tài, về sau ta phải cẩn thận một chút!
Vân Hiểu Nguyệt rùng mình trong lòng, dấu diếm thanh sắc nói: “Tốt lắm, cứ như
vậy! Nhu phi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi cứ yên đó mà tự kiểm điểm
đi, Tiểu Tam, không đủ một canh giờ, không được giải huyệt!” Vân Hiểu Nguyệt lạnh
lùng nói.

“Ngươi… Vân Nhược Điệp, ta là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất,
ngươi dám đối với ta như vậy sao?” Nhu phi hổn hển kêu lên.

“Sủng phi? Ngươi xác định là ngươi…?” Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười, bước
đi nhẹ nhàng, đứng trước mặt ả, cười nhạt mà nói: “Hiện tại, bản cung mới là
người được sủng ái nhất! Bởi vì lần trước bản cung trúng gian kế của tiểu nhân,
mới khiến Hoàng thượng ngộ thương bản cung. Cũng may Hoàng thượng anh minh,
cũng đã hạ chỉ giải thích với bản cung, còn cho bản cung mỗi ngày đến Ngự Thư
Phòng hầu hạ, Nhu phi, lúc trước, Hoàng thượng cũng sủng ngươi như vậy?”

“Ngươi… Hoàng thượng chính là nhất thời thấy mới mẻ, người thật tình
chỉ yêu ta! Ta… Ta nhất định sẽ nói chuyện hôm nay cho Hoàng thượng!” Nhu phi tức
giận đến xanh mặt, hét lớn.


Chao ôi! Thật sự là nữ nhân đáng thương! Yêu nghiệt chết tiệt ấy, hắn
yêu ngươi ư? Haha, thứ hắn yêu nhất, chỉ sợ là cái ghế rồng kia, là giang sơn của
hắn kia! Nữ nhân ngu ngốc, ngươi thật sự là hết thuốc cứu rồi!

Thương hại vỗ vỗ mặt Nhu phi, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói: “Nhu
phi, Hoàng thượng chờ bản cung rất sốt ruột mới phái Tiểu Tam đến mời bản cung
đi, không nghĩ tới nửa đường bị ngươi cản lại! Bản cung đoán là, hiện tại Hoàng
thượng sợ là sẽ lo lắng. Cho nên, ngươi cứ yên tâm đi ha, chuyện này, bản cung
sẽ tự thân nói cho Hoàng thượng! Chư vị tỷ tỷ, bản cung có nói sai không?”

“Không, Điệp phi nương nương thật là bị Nhu phi nương nương ngăn lại!”
Vài phi tử nhìn đến ngây người bên cạnh vội vàng cúi đầu đáp lời nói.

Ha ha! Là tự ngươi phải làm người chịu tội thay, hiện tại nhân chứng
đã có, xem ngươi trốn thế nào!

“Tiểu Tam, chúng ta đi thôi! Chư vị tỷ tỷ, ở ngoài này gió lớn, mọi
người hồi cung nghỉ ngơi đi!” Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói.

“Vâng!” Các phi tử nghe vậy lập tức đứng lên, cung kính thi lễ, đi
như chạy trốn, xem ra, là bị Vân Hiểu Nguyệt dọa cho sợ rồi!

“Điệp nhi, tỷ tỷ biết sai rồi, muội tha cho tỷ tỷ đi, được không?”
Thấy mọi người đi rồi, Nhu phi đã chảy mồ hôi đầy đầu cầu xin, nhưng, trong mắt
tràn đầy hận ý, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy rõ ràng!

“Nhu phi, chuyện này so với lúc trước ngươi làm đối với ta, thật sự
là gặp sư phụ! Vân Nhược Điệp ta không phải con ngốc, không để ngươi chơi đùa
trong tay cả đời đâu! Sau này, ngươi tốt nhất cách xa ta một chút, lần sau, thủ
đoạn của ta, sẽ không nhẹ như vậy!” Vân Hiểu Nguyệt sát vào bên tai ả nhẹ nhàng
nói, sau đó vừa lòng thấy mắt ả mở to, mặt xám như tro, cũng không quay đầu lại:
Nhược Điệp ơi Nhược Điệp, tỷ nhất định sẽ đón tiếp chu đáo biểu tỷ của muội
này, báo thù cho muội!

~*~

Rất nhanh, đã đến Ngự Thư Phòng!

“Tham kiến Hoàng thượng!” Đi vào thư phòng, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười
nhẹ nhàng thi lễ.

“Ai nha, tiểu Điệp nhi của Trẫm, sao lại đến trễ như vậy? Trẫm chờ đến
lo lắng, ngay cả tấu chương cũng không có tâm trạng phê duyệt!” Tần Ngạo đi
lên, kéo Vân Hiểu Nguyệt, ra vẻ vô cùng lo lắng nói.


“Nô tì đang đi nửa đường thì bị sủng phi của người cản lại, cho nên
tới chậm! Đúng rồi, nô tì còn thay người giáo dục sủng phi kia, người sẽ
không để ý chứ!”

“Sủng phi của Trẫm? Không phải là nàng sao?” Tần Ngạo sửng sốt, vội
vàng nói.

“Nhưng mà… Nhu phi nói nàng mới là phi tử người yêu nhất, nô tì chẳng
qua là hứng thú nhất thời của người mà thôi! Thật sự như vậy sao?” Giật tay ra
khỏi Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào một bên, nước mắt lưng tròng hỏi.

“Tiểu Tam, thực sự có chuyện gì vậy?” Tần Ngạo vội vàng hỏi, Tiểu
Tam kể lại đầy đủ chuyện đã xảy ra cho Tần Ngạo. Tần Ngạo nghe xong, rất là căm
tức: “Nhu phi, thật sự là hơi quá đáng! Truyền chỉ xuống, về sau tất cả phi tử,
nhìn thấy Điệp phi nương nương thì phải hành lễ! Còn nữa, cho Nhu phi bế môn,
không được sự đồng ý của Trẫm, không được bước ra khỏi cửa cung!”

“Dạ!”

“Tiểu Điệp nhi, hiện tại nàng đã hết giận chưa! Được rồi, Trẫm đã
nói sẽ đối tốt với nàng, sẽ không nuốt lời! Về sau, có Trẫm làm chỗ dựa, ai
cũng không dám bắt nạt nàng!” Ngồi vào bên người Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo thâm
tình chân thành nói.

Ha ha… Nói cách khác, ta là sủng phi, về sau ở trong cung, là có thể
thoải mái! Ha ha, vui thật, yêu nghiệt này theo đuổi con gái, thật đúng là tốt
vô cùng!

“Tạ Hoàng thượng! Như vậy, nô tì an vị ở đây đọc sách, Hoàng thượng
phê duyệt tấu chương, vậy nhé?” Vân Hiểu Nguyệt chỉ tay vào sách trên giá, cười
tủm tỉm hỏi.

“Ai nha, Trẫm hôm nay định tấu chương, nhưng một quyển cũng không
phê duyệt được! Ái phi ngồi vào bên người Trẫm, Trẫm mới có tâm tư! Đến đây, ngồi
xuống!” Tần Ngạo ôm Vân Hiểu Nguyệt, đặt nàng vào chiếc ghế một bên cạnh bàn, mới
bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Yêu nghiệt, thật sự là khiến người ta đau đầu! Vân Hiểu Nguyệt dở
khóc dở cười lắc lắc đầu, thuận tay lấy một quyển sách đọc.

Trong lúc nhất thời, trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng lật sách
sàn sạt, mùi đàn hương lượn lờ, chỉ còn an bình, chính là dưới không khí nhìn
như bình tĩnh hài hòa này, rốt cuộc có bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, chẳng ai
biết nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận