Tuyệt Sắc Yêu Phi

“Tốt lắm, lui ra đi!” Tần Ngạo phất tay, tất
cả mọi người lui xuống, hoa viên lớn thế, nay chỉ còn lại hai người!

“Tiểu Điệp nhi, chuyện lần trước, là Trẫm
không đúng, nàng xem, Trẫm đã hạ chỉ giải thích, nàng sẽ không tức giận nữa chứ?”
Tần Ngạo đứng lên, đi đến ngồi xuống bên ghế của Vân Hiểu Nguyệt, cúi đầu mỉm
cười hỏi. Con ngươi đen huyền, là thành khẩn xin lỗi, còn tràn đầy nhu tình mật
ý, chẳng thể nhìn ra yêu mỵ như tối hôm qua, chân thành tha thiết như vậy, thâm
thúy như vậy, giống như muốn hút hồn người vào trong đó.

Chậc chậc, xem hành động này, quả thực có
thể đoạt giải Oscar! Vân Hiểu Nguyệt không khỏi một phen tán thưởng dưới đáy
lòng, lập tức hạ tầm mắt, giống như thẹn thùng nói rằng: “Nô tì nào dám tức giận
với Hoàng thượng! Hoàng thượng hạ thân phận cao quý của mình đến bạn nô tì ở
Lãnh cung xa xôi này, nô tì cảm kích còn không kịp ấy chứ! Hoàng thượng, người
phải phê duyệt tấu chương, nô tì xin cáo lui trước!” Đứng dậy thi lễ, Vân Hiểu
Nguyệt xoay người muốn đi.

“Như vậy sao được?” Tần Ngạo lôi tay kéo,
khiến Vân Hiểu Nguyệt không kịp phòng, ngã vào trong lòng hắn: “Tiểu Điệp nhi của
Trẫm thơm quá, dùng son gì vậy?” Ôm chặt thân thể mềm mại thơm dịu trong lòng,
mùi hoa trong trẻo làm Tần Ngạo nhịn không được vùi đầu vào cần cổ mảnh khảnh
trắng như tuyết của người trong ngực, tinh tế khẽ hôn.

Chết tiệt, đồ sắc quỷ, muốn chết à! Vân Hiểu
Nguyệt cứng đờ cả người, nhìn đám người cách đó không xa, cố nén xúc động muốn
đánh hắn tơi bời, nắm chặt nắm đấm, giọng nói cũng lạnh lùng: “Hoàng thượng,
vua không nói chơi!”

“Hì hì, Trẫm chỉ đồng ý với tạm thời không
bắt nàng thị tẩm, nhưng không đồng ý với không ôm nàng, không hôn nàng? Tiểu Điệp
nhi, ai bảo nàng đáng yêu như vậy? Sao nào, Tiểu Điệp nhi không muốn để Trẫm
thân thiết sao?” Nhìn phản ứng của Vân Hiểu Nguyệt đích, ý cười của Tần Ngạo
càng sâu, trêu đùa nói.

Ặc, Hoàng đế cũng vô sỉ? Yêu nghiệt chết
tiệt!

“Hoàng thượng, nô tì xem, chuyện thân mật
như vậy, chỉ những người đang yêu lưỡng tình tương duyệt mới có thể làm. Còn
người hiện tại, đối nô tì mà nói, hoàn toàn là người xa lạ, người làm như vậy,

chính là bắt buộc! Hoàng thượng, đây không phải là chuyện quân tử làm đâu!” Giãy
không ra được khỏi cánh tay Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt đơn giản là thả lỏng người,
tựa vào trước ngực hắn, thản nhiên nói.

“Ha ha… Ngốc, nàng đã quên, nàng đã là người
của Trẫm sao?” Tần Ngạo nghe vậy liền ngẩng đầu, cười nói.

Vân Hiểu Nguyệt đỏ mặt, lười làm dáng
khách sáo nho nhã với hắn nữa, vỗ vỗ tay hắn, thở phì phì nói: “Ta đã quên! Được
rồi, không đùa nữa, Hoàng thượng!”

“Haha, tiểu Điệp nhi, hóa ra đây mới là bộ
mặt thật của nàng, thú vị! Được rồi, Trẫm ngoan ngoãn nghe lời, như vậy, không
cho nàng đi, ở bên hầu Trẫm phê duyệt tấu chương nhé, thế nào?” Tần Ngạo buông
tay ra, miễn cưỡng tựa vào ghế quý phi, cười tủm tỉm.

“Được!”

“Ngoan!” Tần Ngạo đưa tay véo nhẹ má của
Vân Hiểu Nguyệt, rồi đứng dậy, ngồi xuống ghế trên.

Thật sự là đại sắc quỷ! Sờ sờ má mình, Vân
Hiểu Nguyệt quăng ra một ánh mắt rõ ràng, với quyển sách một bên, tiếp tục đọc
sách!

Gió mát phơ phất, mùi hoa thơm lừng, bên
tai truyền đến tiếng chim hót chiêm chiếp, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái dựa vào ghế
quý phi, vô thức ngủ quên mất!

Mơ mơ màng màng, cảm giác có hơi thở ấm áp
phả vào mặt mình, Vân Hiểu Nguyệt cả kinh mở ra mắt, khuôn mặt phóng đại của Tần
Ngạo xuất hiện ở trong tầm mắt.

“Hải đường xuân mộng, quả nhiên là cảnh đẹp,
hoa viên này dù rực rỡ, nhưng cũng không bằng một phần tươi đẹp ái phi!”

Ánh mắt kinh diễm của Tần Ngạo khiến Vân
Hiểu Nguyệt sửng sốt một hồi, nhịn không được mỉm cười, ngọt ngào nói: “Cám ơn
Hoàng thượng tán thưởng, Hoàng thượng phong hoa tuyệt đại, nô tì tự biết xấu hổ!”


“Tiểu Điệp nhi đáng yêu thật mỏ nhọn, Trẫm
thích! Đến giờ dùng bữa tối rồi, ái phi, đi thôi!” Trong mắt rất nhanh hiện lên
một tia kinh ngạc,nụ cười của Tần Ngạo càng thêm yêu mỵ, dịu dàng

Ách? Vân Hiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện,
thái dương đã xuống núi, đến giờ ăn cơm!

“Vâng! Mời Hoàng thượng!” Vân Hiểu Nguyệt
nhanh chóng đứng dậy, đi dùng bữa theo Tần Ngạo!

Trên bàn cơm, Tần Ngạo tất nhiên là quan
tâm đầy đủ, dịu dàng săn sóc với Vân Hiểu Nguyệt, khiến đám cung nữ đứng xem một
bên hâm mộ không thôi. Vân Hiểu Nguyệt biết, không quá ba tiếng, chuyện Hoàng
thượng ân sủng đủ điều với Điệp phi nương nương ở Sắc Điệp Cung khẳng định sẽ
nhanh chóng truyền khắp Hoàng cung, người ghen tị mình sẽ tăng càng nhiều, chết
tiệt!

Tuy nhiên, trong hồ lô của Tần Ngạo rốt cuộc
chứa thuốc gì*, Vân Hiểu Nguyệt nàng sao mà không hiểu chứ, hơn nữa trước mắt
khinh công mình chưa được, trốn chạy cũng khó, hơn nữa nếu vì nàng mà liên lụy
đến cha mẹ cùng đại ca của Điệp nhi, thật sự không nên trở mặt với yêu nghiệt. Vì
thế, Vân Hiểu Nguyệt kiềm chế mình, cùng hắn chu toàn!

(*ví von chỉ điều bí mật)

Thật vất vả, cơm ăn xong rồi, yêu nghiệt
chết tiệt còn muốn nàng hát, Vân Hiểu Nguyệt lấy cớ cổ họng không tốt để cự tuyệt,
không nghĩ tới yêu nghiệt tha cho chuyện này, nhưng lại hưng trí bừng bừng muốn
đánh cờ với nàng! Kì nghệ của Vân Hiểu Nguyệt vốn không tinh, tự nhiên không phải
đối thủ yêu nghiệt, cứ chiến là bại, nhưng thấy vẻ mặt thú vị của yêu nghiệt,
Vân Hiểu Nguyệt cũng không muốn cự tuyệt, hứng thú cùng hắn đánh cờ đến rã rời.
Mắt thấy đêm đã khuya, Vân Hiểu Nguyệt sau khi thua ba mươi bảy ván, rốt cục
không nhịn được!

“Hoàng thượng, đêm đã khuya, xin người sớm
đi nghỉ đi, kì nghệ của nô tì không tốt, ngày mai chờ nô tì nghiên cứu rồi lại
hầu Hoàng thượng, được chứ?”


“Tốt! Nhưng Tiểu Điệp nhi à, nàng nói, Trẫm
ngủ ở đâu?” Nhìn tẩm cung chỉ có một chiếc giường lớn duy, Tần Ngạo cười hì hì
hỏi.

Vô nghĩa! Ngươi là lão đại, chẳng lẽ bảo
ngươi ngủ đất sao? Tự nhiên là ta không làm thế được!

“Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, tự nhiên
là ngủ giường, nô tì ngủ đất được rồi!” Vân Hiểu Nguyệt trả lời.

“Vậy sao? Nhưng, Trẫm không đồng ý! Đêm lạnh
đường dài, nếu Tiểu Điệp nhi của ta bị bệnh, Trẫm sẽ không đau lòng chết mất? Thế
này nhé, Trẫm cam đoan ngủ cùng nàng, nhưng tuyệt đối không chạm vào nàng, được
chứ?” Tần Ngạo cười tủm tỉm bảo.

Thật sự? Vân Hiểu Nguyệt nghi ngờ nhìn vẻ
mặt nghiêm trang của hắn, nghĩ nghĩ, nói: “Nô tì đương nhiên tin! Nhưng, nô tì
khẩn cầu Hoàng thượng ngày mai hãy ở Ngự Thư Phòng làm chuyện công cho thỏa
đáng, nếu không, chẳng phải nô tì sẽ thành yêu phi họa quốc sao?” Hừ, muốn tính
kế ta, không dễ dàng vậy đâu!

“Ha ha… Ái phi là bảo bối của Trẫm, sao lại
là yêu phi chứ? Được, Trẫm đồng ý với nàng, nhưng buổi chiều nào nàng cũng phải
đến Ngự Thư Phòng, thế nào?” Ý cười của Tần

“Được!” Ngự Thư Phòng, khẳng định có bảo bối
vô giá, nếu trộm một chút, sẽ có tiền để chạy!

Gọi thị nữ vào, hầu hạ dọn dẹp giường cho
hai người, Vân Hiểu Nguyệt ôm lấy tấm chăn bằng gấm của mình, nằm vào tận cùng
bên trong, trong lòng bối rối!

Nói thật, mình thật đúng là chưa từng cùng
một người đàn ông nào cùng nằm trên một cái giường, tuy nói thân thể này vốn đã
có thân mật da thịt với yêu nghiệt, nhưng hiện tại là mình, mình thì không! Ai
nha, nếu tối hôm đó không đi ra ngoài thì tốt rồi! Sẽ không rước lấy yêu nghiệt
này, còn mình ngày ngày hưởng thái bình, sẽ không còn nữa! Vân Hiểu Nguyệt hối
hận trong lòng!

Đang lúc Vân Hiểu Nguyệt lâm vào hối hận,
đột nhiên, toàn bộ thân thể bị người khác dùng lực lôi kéo, sau đó bị kéo
vào một lồng ngực cường tráng: “Điệp nhi, Trẫm là quân tử, yên tâm đi! Hơn
nữa, Trẫm phát hiện, Trẫm thật thích nàng, chuyện lần trước, thực xin lỗi! Về
sau lúc nào không có người, hãy gọi ta là Lưu Vân, Lưu Vân là tên chữ của ta, gọi
thử xem nào?”


Ách? Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, giương mắt
nhìn vào con ngươi đen láy yêu mỵ ấy.

Trong đôi mắt ấy tràn đầy thâm tình, nồng
đậm xin lỗi, chân thành tha thiết, không có một chút gì giả dối, khiến Vân Hiểu
Nguyệt rung động, thốt ra: “Lưu Vân!”

Ai nha! Quả nhiên là yêu nghiệt, chưa chi
đã bị hắn mê hoặc! Vân Hiểu Nguyệt rùng mình trong lòng, nhanh chóng hạ tầm mắt,
đặt tay trong ngực hắn, giọng nói cũng lạnh như băng: “Xin Hoàng thượng tha lỗi,
tục danh của Hoàng thượng sao nô tì có thể gọi? Đã muộn rồi, người đi nghỉ ngơi
sớm đi!”

“Điệp nhi, Trẫm là Hoàng thượng, cho nàng
gọi thì nàng gọi, muốn kháng chỉ sao? Hừ, nhất định là đám cung nữ không có quy
củ trong cung đã làm hỏng Tiểu Điệp nhi của Trẫm rồi. Đã vậy, ngày mai Trẫm
phân phó nội vụ đổi cung nữ nhu thuận về, thế nào?” Vân Hiểu Nguyệt kháng cự
khiến Tần Ngạo rất khó chịu, vẻ tươi cười đóng băng bên môi, trong mắt yêu mỵ
nay là một mảnh thâm u.

Con mẹ nó, đang uy hiếp ta ư! Nếu bổn cô
nương không muốn bại lộ võ công tránh liên lụy đến người nhà Nhược Điệp, ta hiện
tại có thể làm thịt ngươi rồi! Aiz, vì lời hứa của ta, ta nhịn!!!

Thật sâu hít một hơi, Vân Hiểu Nguyệt thả
lỏng thân thể, nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng “Lưu Vân”, nhắm mắt lại không
thèm nhắc lại.

“Ngoan, ngủ đi!” Ánh mắt phức tạp của Tần
Ngạo nhìn dung mạo người trong lòng, cánh mũi ngọc, lông mi cong dài, làn môi
quật cường, nghĩ đến kế hoạch của mình, không biết vì sao có một chút mềm lòng!

Nhược Điệp ơi là Nhược Điệp, nàng quả nhiên
là nữ tử không giống người thường, Trẫm đối với nàng, càng lúc càng có hứng
thú! Nhưng là sao, nàng lại là nữ nhi của Vân tướng? Nhưng, Trẫm có thể cam
đoan, chỉ cần nàng không là một bè đảng cùng Vân tướng, như vậy, Trẫm chắc chắn
sẽ đối tốt với nàng!

Theo bản năng ôm hai tay, Tần Ngạo lẳng lặng
nhắm mắt lại!

Căn phòng dưới ánh nến, ngoài phòng gió nhẹ
phẩy. Đêm, càng ngày càng sâu, côn trùng đã ngủ, chim chóc đã ngủ, hai người
trên giường cũng đã ngủ, chỉ có bên chiếc hồ nhỏ trong rừng cây, một nam tử đứng
nơi đó, yên lặng nhìn về phía tẩm cung của Vân Hiểu Nguyệt, không nhúc nhích! Thật
lâu, thật lâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận