Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Quả thực từ đêm đó về sau, Huyền Kha thật không có xuất hiện trước mắt nàng cũng không có ở trong tiểu lâu nghỉ qua đêm.
Về phần Viên nhi kia, cũng không có xuất hiện lần nữa, Vân Hiểu Nguyệt cái gì cũng không hỏi, lại mang theo Bảo Bảo, ở trong tiểu lâu chơi đùa, có đôi khi chạy đến hồ sen bên ngoài lấy mồi cho cá ăn, ngày qua thật sự nhàn nhã.
Đương nhiên, đây là trong mắt một đống trạm gác ngầm lớn đang hoạt động kia, nàng là nhàn nhã tự đắc, chỉ có trong lòng Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng, trong lòng nàng rất sốt ruột.
Không biết tình huống bên ngoài thực chất thế nào, đã ở nơi này năm ngày, bọn họ đi gặp Huyền Dạ ra sao, Câu Hồn cùng Diệp trở lại Bạch Hổ Quốc sao rồi, còn Tư Đồ Viễn đã có giải dược chưa, chắc là đã sớm làm xong đi, nhưng mà nàng bị canh phòng nghiêm mật như vậy, nên làm thế nào đưa vào đến đây nha?
Còn có tin tức nàng đã rời chỗ kia Viễn có biết hay không? Không có giải dược, nàng sẽ không có cách nào rời tiểu lâu này, như thế nào trợ giúp bọn họ một tay? Thật sự là gấp chết người!
“Tỷ tỷ, Bảo Bảo thật nhàm chán nha, nơi này buồn chết được, một chút đồ chơi cũng đều không có, nếu chúng ta có thể bay ra ngoài thật tốt à, rất muốn đi chợ xem nha!”
Vừa suy nghĩ sâu xa ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, Bảo Bảo vừa đếm đầu ngón tay, thật không mạnh mẽ mà than thở.
“Bay ra ngoài?”
Vân Hiểu Nguyệt trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức ôm Bảo Bảo, cao hứng thưởng hắn một cái hôn thật to:
“Bảo bối thật sự là thông minh, đi, tỷ tỷ cùng chơi thả diều với đệ!”
Đúng vậy, nàng dắt Bảo Bảo đi mà nghĩ, nên dùng giấy làm diều đến truyền tình báo, nàng dám khẳng định, cho dù bọn Tư Đồ Viễn không có được tin tức nàng đã vào Hoàng Tử phủ thì khi nàng làm con diều này bay lên trời, chỉ cần làm cho thám tử giám thị ở phía ngoài Hoàng Tử phủ thấy, bọn họ lập tức sẽ hiểu. Hơn nữa có thể đoán được đại khái vị trí của nàng, như vậy, ngày nàng thoát ra sẽ không xa!
Nói làm là làm liền, Vân Hiểu Nguyệt gọi nha hoàn tới, muốn một ít nguyên vật liệu, lôi kéo Bảo Bảo mặt đầy hưng phấn mà đi, bắt tay vào làm.
Trước tiên ở trên tơ lụa cực mỏng vẽ một cái hình mặt trăng giống lần trước nàng đã khắc ở trên vách núi cheo leo kia tựa như tên Nguyệt Nhi của nàng, đẽo gọt trúc đi, đem dây nhỏ buộc lại, một canh giờ sau, con diều được rồi!
“Bảo Bảo, tỷ tỷ dẫn đệ đi chơi, đi nào!”
Lôi kéo Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì đi xuống lầu, đi đến trên cầu nhỏ trước tiểu lâu.
“Vân cô nương, người đây là…”
Bọn thị nữ canh giữ ở cửa kinh ngạc không thôi, nha hoàn lúc trước nàng chỉ định hầu hạ Hồng nhi vừa vặn thấy, nghi ngờ hỏi.
” Chủ tử các ngươi chỉ nói muốn chúng ta không cần đi ra khỏi cái nhà này, có hay không nói không cho chúng ta chơi?”
” Á, không có!”
“Vậy là được rồi, hiện tại Thái Tử thấy nhàm chán, chúng ta lấy con diều chơi, không được sao?”
Phụng phịu, Vân Hiểu Nguyệt quát hỏi.
“Không có, nô tì không dám, cô nương mời người. “
Hồng nhi sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, vội vàng rúc vào phía sau.
Đắc ý cười cười, Vân Hiểu Nguyệt giơ con diều lên, cùng với Bảo Bảo đón gió mà chạy.
“Ha ha… đùa vui, chơi quá hay!”
Bảo Bảo cao hứng vừa cười lại kích động, bộ dạng đáng yêu làm cho bọn thị nữ bên cạnh buồn cười, vui vẻ che miệng lại.
Nơi này không đủ lớn, cho nên giằng co thật lâu, rốt cục, mọi người chờ đợi con diều run rẩy mất thăng bằng bay lên trời, khởi điểm còn chưa ổn định, bay qua rừng cây cao lớn phía sau này, gió lập tức lớn lên, con diều hình trăng tròn bay lên trời!
“Tỷ tỷ tuyệt quá, chơi thật vui!”
Bảo Bảo cười “Khanh khách” không ngừng, cẩn thận lôi kéo sợi tơ cứng cỏi trong tay, từ phía sau Vân Hiểu Nguyệt vây quanh thân thể hắn, nắm tay hắn, chậm rãi đặt dây, hai người chơi được ‘bất diệc nhạc hồ’, trước tiểu lâu tiếng cười nhộn nhạo sung sướng.
Mắt thấy con diều càng lên càng cao, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt cao hứng à:
‘ Huyền Kha ơi Huyền Kha, ngươi cho là như vậy ta sẽ không có cách nào sao? Ta đường đường là người thế kỷ hai mươi mốt, sẽ thua bởi ngươi hay sao? Nhìn xem, tin tức của ta, đã thả ra ngoài, hắc hắc… ‘
” Bọn nàng đang làm gì?”
Đột nhiên thanh âm ẩn chứa tức giận vang lên, Vân Hiểu Nguyệt vừa ngẩng đầu, thấy Huyền Kha vội vàng chạy tới, tay giật con diều trong tay hai người bọn họ, Vân Hiểu Nguyệt làm bộ đi chắn, ngầm nhẹ nhàng sờ tay Bảo Bảo, tay Bảo Bảo đau xót, dây từ trong tay của hắn trượt ra, con diều lập tức cấp tốc bay đi lên.
” Ôi, ngươi làm gì, làm chi giật món đồ chơi của tiểu hài tử như vậy?”
Vân Hiểu Nguyệt giận dữ, xông lên trước nhéo cổ áo Huyền Kha quát hỏi, nhưng thật ra là muốn kiềm chế hắn, làm cho con diều trên không trung lưu lại thời gian dài chút.
” Món đồ chơi của tiểu hài tử sao?”
Ánh mắt Huyền Kha âm lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm như phun lửa với Vân Hiểu Nguyệt, khóe mắt ngắm con diều đã bay tới giữa không trung, không cầm được, cơn tức trong lòng, nắm giữ bả vai Vân Hiểu Nguyệt, rống to:
“Nàng nữ nhân này, không cần làm như ta không biết, nàng nói, báo tin cho ai?”
“Ngươi có bệnh à, ta có thể báo tin cho ai?”
Nháy mắt mấy cái, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt, như là đang nhìn một người ngu ngốc.
“Ngươi không phải đem ta giấu sao, không người biết sao, ta nhàm chán, cùng Bảo Bảo chơi đùa cũng không được sao? Ngươi thực cho ta là tù nô của ngươi à, hửm?”
Oán hận trừng mắt hắn, Vân Hiểu Nguyệt nhưng là đúng lý hợp tình hết sức đấy!
“Oa…”
Bảo Bảo bên cạnh ngơ ngác nhìn con diều trên bầu trời, lớn tiếng khóc lên:
“Tỷ tỷ, con diều Bảo Bảo không có, không thấy nữa, hu hu…”
“Buông ta ra, hừ!”
Nổi giận đẩy tay hắn ra, Vân Hiểu Nguyệt xoay người ôm Bảo Bảo, ôn nhu an ủi:
“Không có chuyện gì, lát nữa tỷ tỷ sẽ giúp đệ làm một cái khác, được không? Lần này chúng ta làm bươm bướm kiêu ngạo đi, nín khóc đi nha!”
” Ừ, được!”
Bảo Bảo gật gật đầu, nín khóc mỉm cười, đi theo Vân Hiểu Nguyệt hướng tiểu lâu mà đi đến.
“Vân Hiểu Nguyệt, nàng đứng lại đó cho ta!”
Huyền Kha nhìn con diều hình dạng ánh trăng rất kỳ quái phiêu đãng lên bầu trời, con ngươi đen dường như muốn phun lửa, hắn mới không tin tiểu nữ nhân giảo hoạt này, lại bồi Chu Lân chơi đùa đơn giản như vậy, nàng cố ý làm thành hình dạng ánh trăng, là muốn mật báo.
Trước mắt Huyền Vũ Quốc duy chỉ Huyền Dạ biết nàng không chết, ngẫm lại nàng là muốn báo tin cho Huyền Dạ, tim của hắn sắp bị ghen tuông thấm ướt, chẳng quan tâm nghĩ nhiều, vận khinh công bay vọt tới, một tay ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, điểm ở huyệt đạo của nàng, hướng phòng ngủ trên lầu mà đi, thuận tiện phân phó thị nữ phía dưới nhìn cho thật kỹ Chu Lân bị hắn điểm á huyệt.
“Vân Hiểu Nguyệt, là nàng ép ta!”
Một tay đem nàng ném lên trên giường lớn, trong mắt Huyền Kha tràn đầy lửa giận cùng ghen tuông, xoay người đè lên trên người nàng.
Vân Hiểu Nguyệt huyệt đạo bị chế trụ tức giận đến nỗi đôi mắt thẳng bốc lửa, trong lòng nôn nóng muốn chết:
‘ Huyền Kha đáng chết, giết chết Huyền Kha này, ngươi nếu dám cường bạo ta, ta nhất định thiến ngươi, a… Tức chết rồi!!! ‘
“Vân Hiểu Nguyệt, tại sao muốn thông báo cho Huyền Dạ, hả? Nàng cứ như vậy không muốn cùng ta ở chung sao. Được, nàng đã chán ghét ta, ta cũng không cần thương tiếc nàng, từ hôm nay trở đi, ta muốn đem nàng buộc ở trên giường mỗi ngày hầu hạ ta, cho nàng vĩnh viễn không xuống giường được!”
Nói xong, bàn tay to gạt ngoại y của nàng ra, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt, còn có làn da thịt tuyết trắng.
“Nguyệt Nhi, nàng thật đẹp, ta yêu nàng…”
Cúi đầu thở dài, Huyền Kha si mê khẽ xoa nắn da thịt hương thơm mê người kia, cảm thụ được dưới chướng xúc cảm trắng mịn, hỏa diễm cứ thế mà bốc lên.
Đáng chết!
Huyền Kha cảm giác được bộ vị nào đó bắt đầu đã có biến hóa, dần dần cứng rắn đứng lên, Vân Hiểu Nguyệt cắn chặc môi, hung tợn trừng mắt hắn, hận không thể lập tức đem hắn đi làm thịt!
Môi nóng cháy rơi xuống trên da thịt mềm mại ước mơ tha thiết, giống như hút anh túc, muốn ngừng mà không được.
Trời, trơn quá, thơm quá à…
Hơi híp mắt, tham lam ở trên một mảnh da như tuyết kia in lại vô số nụ hôn môi giống dâu tây nhàn nhạt, dọc theo đường đi trợt xuống, dọc theo dồn dập cổ đang lúc thở dốc, bò đến cằm mượt mà của nàng, vừa định nhấm nháp đôi môi anh đào tươi ngọt, lại kinh ngạc hôn đến một tia mùi máu tươi, mắt trợn lên, đập vào mi mắt vài giọt huyết châu làm hắn sửng sốt. Tâm, cũng nhanh nhói lên.
“Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, là ta không tốt, đầu ta không tỉnh táo, nàng không cần cắn bản thân, chảy máu rồi!”
Có chút kinh hoảng cởi bỏ á huyệt của nàng, Huyền Kha vội vội vàng vàng lấy khăn gấm ra, cẩn thận lau chùi dưới hàm răng của Vân Hiểu Nguyệt môi đỏ mọng đang bị ngược đãi, miệng áy náy nhận lỗi.
“Tránh ra, ngươi lại muốn cường bạo ta, Huyền Kha, ta hận ngươi chết đi được!”
Mặt lạnh, Vân Hiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng nhẹ kêu.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ là có chút kìm lòng không được, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”
Nhìn chằm chằm cặp mắt của nàng làm cho hắn thật sâu mê muội, cảm nhận được nơi đó truyền ra ngoài hận ý nồng đậm, lửa giận của Huyền Kha đã sớm biến mất hết không thấy, còn dư lại là khẩn trương cùng hối hận.
Hỏng bét, vốn Nguyệt Nhi đã chán ghét hắn, bây giờ còn thành ra thế này, hắn nên làm cái gì bây giờ nha?
“Huyền Kha, ngươi nói ngươi không đụng ta, vậy bây giờ xem ngươi đang làm gì ta? Còn không giải huyệt đạo cho ta!”
Vân Hiểu Nguyệt tức giận đến hét lớn.
“Vậy… Nguyệt Nhi, ta giải cho nàng, nàng không nên hận ta được không? Ta cam đoan, lần sau sẽ không còn như vậy, Nguyệt Nhi…”
Vừa nói, Huyền Kha vừa giải khai huyệt đạo của nàng.
Tứ chi được giải phóng nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt từ trong chỉ giới lấy chủy thủ ra, để lên cổ của hắn, hung tợn nói:
“Huyền Kha, ngươi tin hay không, hiện tại ta có thể giết ngươi!”
“Nguyệt Nhi… Ta chỉ là rất yêu nàng, thực xin lỗi, nếu nàng muốn giết ta, được, ta cho nàng giết!”
Trong mắt hiện lên bi ai thật sâu, Huyền Kha nhắm mắt lại, cũng không nhúc nhích.
“Ngươi…”
Cắn cắn môi, không biết tại sao nhìn đến cái dạng này của hắn, Vân Hiểu Nguyệt lại không hạ thủ được, cổ tay trắng noãn vừa chuyển, đao phong xẹt qua vai trái của hắn, mang lên một dãy huyết tinh, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói:
“Ngươi bây giờ mà chết, ta cùng Bảo Bảo cũng phải chôn cùng ngươi, không đáng giá, ta mới không có ngu như vậy đâu, Huyền Kha, sẽ có một ngày, ngươi nợ ta, ta muốn cả vốn lẫn lời cùng nhau đòi lại, cút!”
Hai tay dùng sức đẩy, đem Huyền Kha từ trên thân đẩy đi xuống, Vân Hiểu Nguyệt lập tức từ trên giường bò xuống, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài cửa.
“Nguyệt Nhi, ta rốt cuộc muốn làm như thế nào, nàng mới nguyện ý yêu ta đây? Nói cho ta, cầu nàng!”
Phía sau, truyền đến thanh âm có chút nghẹn ngào trầm thấp khẽ gọi, Vân Hiểu Nguyệt bước chân chậm một chút, cũng không nói lời nào, nhanh chóng biến mất ở cửa.
Nguyệt Nhi à, lòng ta, càng ngày càng đau nàng có biết? Ta làm như thế nào có thể dựa vào nàng gần một chút được đây? Đè lại vết thương trên vai, trong mắt Huyền Kha, dần dần lệ thanh tràn đầy, từng giọt, rơi xuống ở trên chăn gấm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...