Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng liền đem chuyện này nói cho mọi người, quyết định một thân một mình đi. Bốn người vừa nghe, ào ào đòi theo ẩn thân bảo hộ ở phía sau.
Vân Hiểu Nguyệt nghĩ, thành chủ ào ào lấy bản đồ ra, cẩn thận nghiên cứu một phen, sắp xếp xong xuôi, hướng “Lưu hương các” mà đi.
“Lưu hương các” cùng “Tiên gia cư” tựa như trời nam đất bắc, ở con phố hẻo lánh, tuy rằng đã là buổi trưa, nhưng người dùng bữa cũng chẳng nhiều, đường lớn ít ỏi vài quán, người ra vào vừa xem là hiểu ngay, theo sự hướng dẫn nhiệt tình của tiểu nhị mà đi đến phòng chữ thiên thứ nhất, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy đối thủ có cách suy nghĩ thật kín đáo, sinh ra một chút hưng trí nhè nhẹ.
“Khách quan, mời người vào!”
Đứng ở cửa gian sương phòng, tiểu nhị cung kính nói.
” Phòng này của hắn có ai không?”
“Không có!”
“Ngươi đi xuống đi, không có phân phó gì không cần đi lên!”
Tùy tay ném qua bạc vụn, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.
“Vâng!”
Ngước mắt mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt nhấc tay đẩy cửa phòng ra, chậm rãi tiến vào, bên trong không có ai, nàng đã sớm biết, vòng qua bình phong tinh mĩ, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc thấy cái bàn lớn gỗ lim khắc hoa, lẳng lặng một bó dùng tơ hồng tết tóc buộc lại nằm đó, phía dưới đang đè nặng một phong thư.
Bước nhanh tiến lên cầm lấy sợi tóc, mùi nhàn nhạt quen thuộc truyền đến, là của Bảo Bảo phát ra!
Vân Hiểu Nguyệt xuất hiện một tia ý đau, trong mắt hàn ý càng sâu mở ra vừa thấy trên đó viết:
” Đoạn núi dốc phía sâu thuộc rừng cây ngoài thành phía bắc, chỉ một người đi, thời gian chỉ một nén nhang!”
” Con mẹ nó, đã muốn chơi thì phải trốn cho kỹ, đừng làm cho ta bắt được ngươi!”
Oán hận mắng một tiếng, không có thời gian tức giận, ném một nén vàng ở trên bàn, Vân Hiểu Nguyệt theo cửa sổ bay xuống, đem tờ giấy đưa cho Tư Đồ Viễn trốn ở trên tàng cây, phân phó hắn đi thông báo cho ba người kia lát sau hãy đuổi theo, một mình lẻ loi cưỡi ngựa chạy gấp mà đi.
Ra khỏi thành, đi đến rừng cây phương bắc, Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống ngựa, đem ngựa buộc ở một bên trên cây, hướng rừng cây đi, ven đường không quên đánh dấu ký hiệu lưu lại cho bọn Tư Đồ Viễn, chính là nàng không biết, thân ảnh của nàng sau khi biến mất, một cái thân ảnh quỷ mị phiêu nhiên tới, không chỉ đem con ngựa thả chạy, lại còn đi theo phía sau nàng, tiêu hủy tất cả dấu vết, bao gồm ký hiệu của nàng lưu lại.
Dù sao cũng là thành trấn ngoại ô, cho dù bộ dạng cây cối rất cao lớn, nhưng lại không âm trầm, có lẽ thường xuyên có người tới, có đường nhỏ uốn lượn mơ hồ về phía trước, cao đến chỗ sâu nhất.
Vân Hiểu Nguyệt dọc theo đường nhỏ chạy như bay, dần dần, bên tai truyền đến tiếng nước chảy mãnh liệt, chỉ chốc lát sau, trước mắt Vân Hiểu Nguyệt liền xuất hiện một đoạn dốc núi, phía dưới là một cái sông lớn mênh mông bát ngát, trên có một cây đại thụ, mặt trên cây khô dùng chủy thủ đóng một giải lụa trắng, trên đó viết ba chữ to máu đỏ:
‘ Nhảy xuống dưới!’
Bay đến bên cạnh, tay Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng sờ rồi đặt lên mũi ngửi, là hương vị máu gà.
Trong lòng buông lỏng, đang nghĩ tới có chờ chờ Tư Đồ Viễn bọn họ tới hay không, đột nhiên, dốc núi hạ truyền đến một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết.
“A…”
Là thanh âm thuộc của nam nhi, Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi, bất chấp chuyện khác, vận công lực toàn thân, hướng đáy vực đi xuống.
Vách núi rất cao, vách núi phi thường sáng bóng, ngay cả một nơi bám vào để leo trèo cũng không có.
Cứ việc duy trì nội lực, tốc độ như cũ vẫn rất nhanh, Vân Hiểu Nguyệt cắn chặt răng, bám thân trên thạch bích có nhẹ chút, giống như một mảnh lá rụng, rất nhanh liền rơi xuống đáy vực, vững vàng đứng ở phía dưới mặt trên thật dày là một tầng cỏ khô.
Thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt ngưng mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nơi nàng đang đứng là nơi duy nhất có một khối bãi đá khổng lồ lộ trên mặt nước của đáy vực, trừ thứ này ra, đều là nước, mà dưới chân nàng là cỏ khô, rõ ràng cho thấy có người ở cửa hang đi lên, bé trai vừa mới kêu thảm thiết cũng không có.
Bước tiếp theo nàng hành động gì cũng không có, tiếng nước khổng lồ quấy nhiễu nghiêm trọng thính giác của nàng, Vân Hiểu Nguyệt nhăn mày lại, trong lòng thất kinh:
‘ Bố trí cẩn thận giấu kín như thế, đối thủ này, quả nhiên rất mạnh!’
Lần đầu tiên, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu coi trọng, cũng kiên định hơn việc nàng phải bắt được tâm của hắn!
Tuy rằng không biết kế tiếp sẽ là cái gì, nếu đã tới, quả quyết không có lý do lùi bước, còn có Bảo Bảo còn ở trên tay bọn họ.
Vân Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi rút ra chủy thủ, ở phía trên thạch bích bóng loáng cùng tiếng cười khanh khách, khắc lên bốn chữ “Đừng lo lắng ta”, thủ pháp mà toàn bộ đại lục chỉ độc nhất vô nhị, nói như vậy, coi như nàng không có gặp được bọn họ, bọn họ vừa nhìn thấy cái này, liền biết nàng đã tới, tự nhiên nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được nàng.
Vừa thu hồi chủy thủ, đột nhiên, tiếng nước hơi chút dị thường làm Vân Hiểu Nguyệt cảnh giác, vội vàng xoay người dựa vào trên thạch bích, che khuất ánh trăng, nhìn phương hướng bên phải, chỉ khoảng nửa khắc, một con thuyền nhỏ xuất hiện tại trước mắt, đứng trên thuyền một trước một sau là hai nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặt không thay đổi mái chèo lên xuống.
Xem ra, nội lực không yếu, hai người bọn họ nhanh chóng tới gần, sau đó đưa lên một phong thơ, bên chân nam tử đầu thuyền, là một thi thể nam hài tử đang nằm, mắt mở to hoảng sợ, trước ngực cắm môt cây chủy thủ, vừa mới kêu thảm thiết, hiển nhiên là đứa bé trai này vọng lại.
Quả thật là hạng người tâm ngoan thủ lạt, uy hiếp ta sao?
Được lắm, nếu dám tổn thương Bảo Bảo, bất kể là ai, ta nhất định sẽ làm cho ngươi cửu tộc chôn cùng!
Lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, Vân Hiểu Nguyệt tiếp nhận thư tín liền thấy:
‘ Ca ca cứu ta! ‘
Là nét chữ của Bảo Bảo, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng nàng, Vân Hiểu Nguyệt bước chân nhẹ nhàng, bay lên thuyền nhỏ, chủy thủ nháy mắt đã ở mặt trên động mạch của nam tử đứng đầu thuyền. Gầm lên.
” Môn chủ ngươi ở chỗ nào hả?”
Mặt nam tử không thay đổi nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt một cái, lại há to mồm, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, đầu lưỡi của hắn bị cắt đứt, căn bản không thể nói chuyện, quay đầu lại người sau cũng là vậy.
“Muốn ta với các ngươi đi, phải hay không?”
Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
Nam tử gật gật đầu, chỉ chỉ phía sau, ý bảo Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào mui thuyền bên trong, thu hồi chủy thủ, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua vách núi, không có thấy thân ảnh của bọn Tư Đồ Viễn, cắn cắn môi, chui vào, sau đó thuyền nhỏ nhanh chóng rời khỏi đáy vực.
Bên trong khoang thuyền bố trí cực kì thoải mái, mặt trên boong thuyền có da lông sạch sẽ mềm mại, tùy ý đặt vài cái đệm dựa, bên cạnh có một cái hộp gỗ lim thật to bên trong đựng thức ăn, bày ra rất nhiều điểm tâm tinh xảo, mặt trên bàn còn đặt vài cuốn sách, đàn hương nhàn nhạt lượn lờ, thanh lịch đến cực điểm.
Dựa vào trên đệm mềm mại, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt rất là lo lắng, không chỉ là vì Bảo Bảo, cũng vì bọn Tư Đồ Viễn, nàng đột nhiên mất tích như vậy, trong lòng bọn họ nhất định sẽ lo lắng.
Bất quá, nàng cũng biết, nhóm nam nhân của nàng, đều là những người cực kì thông minh, tất nhiên sẽ căn cứ dấu vết nàng lưu lại để tìm.
Quỷ môn Câu Hồn không phải đơn thuần, nếu gặp được một ít trở ngại, không quá ba ngày, nhất định có thể kiếm được, có lẽ khi đó, nói không chừng nàng đã tìm được Bảo Bảo cũng cứu hắn ra!
Viễn, thực xin lỗi, nói cùng chàng không tách ra, lần này là ta nuốt lời.
Diệp, Câu Hồn, Bằng Triển, là ta không mang bọn chàng cùng đi, thật sự là không còn kịp rồi, người kia rõ ràng chỉ cần một mình ta đi, vì an nguy Bảo Bảo, ta cũng chỉ biết đi trước một bước, chờ sum họp sau vậy, nhất định bồi thường tốt cho các chàng, về phần cái tên đáng chết kia, hừ, ta nhất định sẽ tiếp đón ngươi thật tốt, ngươi chờ cho ta!
Bởi vì là xuôi dòng, hơn nữa hai người kia dùng nội lực, thuyền nhỏ quả thực trôi như bay, dù vậy, bắt đầu từ xế chiều, lại đi được một ngày một đêm, đã đến buổi trưa ngày hôm sau, thuyền nhỏ cập bờ!
Từ đầu đến cuối Vân Hiểu Nguyệt không có xốc mành thuyền lên xem qua bên ngoài, nếu người này tâm tư giấu kín cẩn thận, quả quyết không có khả năng đi đâu vì bản thân chưa quen thuộc địa hình.
Kỳ thực, nói thật bản thân nàng thật sự còn không có chỗ nào là quen thuộc, nhìn cũng là vô ích, dù sao chỉ cần cứu Bảo Bảo ra, trên đường lớn, người của Câu Hồn, lập tức liền có thể tìm tới nàng, cần gì lãng phí khí lực?
Vẫn tư thế như cũ nằm thoải mái, cuối cùng đem khối điểm tâm trong tay ăn. Người bên ngoài chờ đợi không nhịn được, xốc mành thuyền lên, Vân Hiểu Nguyệt mới vỗ vỗ tay đi ra.
Đập vào mắt là một cái sơn cốc nho nhỏ, xanh ngắt ướt át, hoa tươi khắp nơi, phi thường xinh đẹp, chẳng qua, chung quanh đều là núi cao vách đá, liếc mắt nhìn thoáng qua nơi này, đem cảnh sắc trong cốc thu hết vào đáy mắt, Bảo Bảo bị dấu ở nơi nào? Chẳng lẽ, lại là mật đạo?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng.
“BÌNH”
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy thuyền nhỏ bị hai người câm chưởng đánh cho dập nát, vụn gỗ văng khắp nơi, trong đó một mộc côn hơi dài, văng đến dưới chân Vân Hiểu Nguyệt.
Trong mắt chợt lóe sáng, hơi sử dụng lực, Vân Hiểu Nguyệt đem mộc côn cong cong giống như trăng lưỡi liềm áp vào bên trong bùn đất, cầm một đầu nhắm thẳng vào trong cốc, nhớ bọn Diệp thông minh tài trí sẽ tìm được nơi này, nhất định có thể thấy nó, có thể hiểu rõ ý của nàng.
Quả thực, hai người nam tử câm xử lý xong thuyền nhỏ, liền ngay cả vụn gỗ ở bên bờ tung tóe cũng toàn bộ nhặt lên ném vào nước, nhìn chúng biến mất không thấy, mới cúi người xuống, đối với nàng cung kính một cái tư thế “mời”, hướng trong cốc đi đến.
Vân Hiểu Nguyệt Lạnh lùng cười, đi theo sau, lập tức chỉ thấy bọn họ đi đến đối diện trược thạch bích, một người trong đó ngồi xổm xuống, tay đem nhiều bó hoa dại dài trên đất trong đó lấy một đóa nhẹ nhàng lôi kéo, thạch bích đột nhiên liền trượt ra, lộ ra thông qua đạo chỉ có thể để một người đi, chậc chậc chậc, cơ quan thật tinh xảo!
Cố ý bĩu môi, bảo hai người ở phía trước dẫn đường, Vân Hiểu Nguyệt đi vào theo, thạch bích ở phía sau lặng yên không một tiếng động đóng lại.
Trong thông đạo nhất thời tối lại chỉ còn ánh sáng nhè nhẹ, ngưng mắt nhìn lại, hoá ra hai bên thạch bích cách một đoạn khoảng cách có được một viên dạ minh châu, khiến cho trong thông đạo không đến mức hoàn toàn tối đen.
Theo hai người câm hướng phía trước mặt đi, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện, đường thông đạo này xây dựng cực kỳ thô ráp, rất nhiều nơi còn đống vụn đá. Mặc dù như thế, theo Vân Hiểu Nguyệt nhớ thì đại lục này không có thuốc nổ, có thể ở trong núi đào ra đường thông đạo này, cũng cực kì là một chuyện không đơn giản.
Thông đạo rất dài, bộ dạng có chút bất khả tư nghị 032, bởi vì thông đạo hẹp, bọn ta muốn vận công bay qua, cũng may đã ăn thật nhiều điểm tâm, bụng không có đói bụng, đi ước chừng 3canh giờ, rốt cục, đi tới cuối lối đi, chẳng qua là khi Vân Hiểu Nguyệt đi ra sau, nhất thời có chút há hốc mồm.
Bên ngoài, đã là ánh trăng phủ xuống đất, mặt trăng cong cong treo trên không trung, chiếu sáng nơi quỷ dị này.
Đây cũng là một sơn cốc, sơn cốc rất lớn, trước sơn cốc không giống như vậy, sơn cốc này không có hoa cỏ cây cối, trên mặt đất trụi lủi, bốn bề vách núi cũng là trụi lủi, giống như gương.
Cách mặt đất trăm mét, đưa ra một cái bình đài khổng lồ, cho dù là khinh công của nàng, với độ cao này, cũng không có khả năng bay lên, ngửa đầu ngó lên trên, nàng bị nhốt giống ếch ngồi dưới giếng.
” Chủ tử ngươi đâu?”
Hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt quát hỏi.
Câm điếc không nói gì, từ trong lòng ngực lấy ra một cây sáo trúc, để ở trong miệng vừa thổi, thanh âm thanh thúy lướt qua màng tai, trên bình đài thả xuống núi cái rổ khổng lồ, xem ra đây là cách duy nhất đi lên.
Lẳng lặng nhìn rổ, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt thật bình tĩnh, tất cả sát khí, đều bị nàng đặt ở đáy lòng, đối mặt mà khiêu chiến là bản năng một sát thủ, đang từ từ kích động mà phát ra, không phát thì tất lấy, nhất kích bị mất mạng.
Đây là quy tắc nàng nhớ kỹ lúc huấn luyện, nàng muốn làm cho người chọc nàng muốn chết cũng không được, muốn chết cũng không xong!
Về phần không thể đi ra ngoài, nàng một chút cũng không lo lắng, chỉ cần bọn họ có thể đi ra ngoài, nàng cũng nhất định có thể. Nàng hiện tại cũng chỉ lo lắng cho Bảo Bảo, từ đó tới giờ thời gian cộng lại cũng có khoảng mười ngày, Bảo Bảo cũng không biết hiện tại như thế nào, thật sự làm cho người ta thật lo lắng cho tiểu tử kia mà!
Trong nháy mắt, rổ hạ xuống đáy cốc, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên đứng tại bên trong, giật chuông, rổ động.
Trên bình đài, đứng chỉnh tề hai hàng ngũ xếp thành hàng, toàn bộ hắc y khăn che mặt, nắm trong tay bảo kiếm chứa lóng lánh ngân quang, luôn luôn kéo dài đến bình đài bên trong, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, nhảy xuống bình đài, trực tiếp đi vào bên trong.
Nơi này hiển nhiên là đại bản doanh của người nào đó, tuy rằng là sơn động, bất quá, cái sơn động này thật sự rất sâu và lớn, đồ trang trí bên trong cực kỳ hoa mỹ, đập vào mắt chính là một gian khổng lồ, giống như chính sảnh.
Trên mặt đỉnh tràn ngập dạ minh châu, chiếu lên làm cả gian đại sảnh nổi lên ánh sáng nhu hòa sáng ngời, ngay phía trước là một ghế dựa khổng lồ khắc bức tranh long phượng, mặt trên cửa trưng một lớp da gấu trắng quý báu, giống đại vương.
Đứng hai bên bậc thềm, vẫn là hắc y nhân, trên đất trống khổng lồ, bày đặt một cái bàn tròn lớn, trên bàn là thức ăn phong phú, đứng bên cạnh là bốn vị tỳ nữ, một trong số đó địa vị có vẻ cao, thấy Vân Hiểu Nguyệt đi tới, mỉm cười cung kính thi lễ:
“Nô tì Xuân nhi, tham kiến Vân đại phu.”
“Chu Tước quốc Thái Tử ở đâu?”
Nhàn nhạt đứng lại, Vân Hiểu Nguyệt mở miệng hỏi.
” Gia chủ tử phân phó, mời ngươi dùng bữa xong, tắm rửa thay quần áo, tự nhiên sau đó đi gặp chủ tử nhà ta!”
Xuân nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
“Không cần, dẫn đường!”
Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Thực xin lỗi, chủ tử phân phó, nô tì nhất định phải làm theo, thỉnh Vân đại phu lượng thứ.”
Xuân nhi tiếp tục mỉm cười kiên trì.
“Như vậy, chủ tử ngươi là ai?”
Mi nhăn nhíu, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Chủ tử nói, ngươi gặp người sẽ biết, trước tiên, mời ngươi dùng bữa, tắm rửa thay quần áo!”
“Dùng bữa, không cần, không đói bụng, tắm rửa thay quần áo thì càng không cần, ta ngại nơi này nước bẩn, dẫn đường!”
Trong mắt tràn ra dày đặc sát khí, nhẫn nại của nàng đã dùng hết rồi, nếu nữ nhân này dài dòng nữa, làm thịt nàng ngay cũng có thể.
“Người…”
Xuân nhi thấy bộ dáng Vân Hiểu Nguyệt đằng đằng sát khí, ánh mắt hơi hoảng loạn, dường như cầu cứu câm điếc bên cạnh nhìn Vân Hiểu Nguyệt.
Khóe mắt Vân Hiểu Nguyệt đảo qua, thấy câm điếc lớn tuổi kia đầu hơi hơi gật đầu, trên mặt Xuân nhi nhất thời lộ ra vẻ mặt thả lỏng, cung kính nói:
“Vâng, mời người!”
Hoá ra, người câm này lại là người cầm đầu sao? Lạnh lùng nhìn hắn một cái, Vân Hiểu Nguyệt theo thị nữ, hướng thông đạo bên cạnh mà đi.
… … … …
032: không thể đàm luận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...