Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Phủ thành chủ bố trí thật hoa lệ, kỳ sơn đứng vững, dòng nước róc rách chảy, đình đài lầu các đều là vô cùng tinh xảo, từng cọng cây ngọn cỏ bố trí thanh lịch quý giá đẹp đẽ, rất nhiều đều là trân phẩm. Nhìn ra được, vị thành chủ này, là người rất biết hưởng thụ.
Từ xưa đến nay mỗi hướng mỗi đời tham quan đều tồn tại, ngay cả dị thế cũng không thể ngoại lệ. Cái phủ thành chủ đại nhân trước mắt này, không nhìn tới cách bài trí, cũng nhất định không phải một người liêm khiết, nhìn chung quanh chính sảnh một chút, Vân Hiểu Nguyệt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt phân phó:
“Đi mời bọn họ đến đây!”
“Vâng!”
Tần An thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt, trong lòng nhéo một cái, vẻ mặt hoảng loạn một trận, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
“Nguyệt Nhi thật lợi hại, một ánh mắt có thể uy hiếp người khác nha, Tần An này, có vấn đề, đúng không?”
Câu Hồn cười híp mắt hỏi.
” Vị thành chủ này, nếu chỉ trông vào bổng lộc triều đình, làm sao có thể ở được tòa nhà xa hoa lớn tốt như vậy? Chàng xem cách bài trí chính sảnh này, cái nào mà không phải giá trị xa xỉ. Ta chỉ tiểu xảo cảnh cáo hắn một chút, không cần làm quá mức thôi, Bằng Triển, tòa thành này đã là của chàng, chàng cũng muốn quản tốt chứ!”
Mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt nói.
“Hắc hắc ta là võ tướng, sợ không chu toàn được. Nguyệt Nhi, nàng thông minh như vậy, liền giao cho nàng quản đi, như thế nào?”
Bạch Bằng Triển cười hì hì nói.
” Cắt, ta không cần, dù sao cũng có Diệp thôi, việc không được, còn có Câu Hồn, nếu không Viễn cũng có thể, chuyện tình phiền phức thì đừng tới tìm ta, ta thật lười!”
Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười không được.
“Hô… Rốt cục nở nụ cười, Nguyệt Nhi, ở đây nàng lo lắng đã giảm, chúng ta đã phải khẩn trương lắm, Bảo Bảo cát nhân thiên tướng, không có việc gì, yên tâm đi, hử?”
Một bên Tư Đồ Viễn thở ra một hơi, mỉm cười nói.
“Như vậy a… Ta biết, yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào!”
Trong lòng ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt tràn ra nụ cười xinh đẹp, nhóm nam nhân của nàng, quả thật là bảo bối tri kỷ, kiếp này có thể có bốn người bọn họ làm bạn vậy là đủ!
“Thùng thùng thùng… “
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó hai thân ảnh quen thuộc chạy vào, lại là Đại Bảo cùng Nhị Bảo.
“Vân công tử, hu hu hu… Ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ tới, hu hu hu… Vân công tử, mau cứu Điện Hạ chúng ta đi, hắn không biết bị người xấu bắt đến chỗ nào rồi, hu hu hu…”
” Chủ tử của chúng ta thân thể lại không tốt, những người đó nhất định không biết đưa chủ tử uống thuốc gì, chuyện này phải làm sao, đã qua nhiều ngày như vậy, thật sự hù chết người, hu hu hu…”
Bước vào cửa, thấy Vân Hiểu Nguyệt, Đại Bảo cùng Nhị Bảo tựa như nhìn thấy thân nhân, nhào lên quỳ trên mặt đất liền gào khóc.
” Được rồi, được rồi, ta không phải đã tới sao? Đừng khóc, đứng lên đem chuyện tình buổi tối ngày đó nói cụ thể một chút, lập tức ta có thể đi tìm chủ tử các ngươi à!”
Vân Hiểu Nguyệt vội vàng ôn nhu an ủi.
“Hả, được! Chủ tử chúng ta từ khi rời Hoàng thành đi sau vẫn rầu rĩ không vui, vẫn muốn ngươi, cũng không dùng tốt bữa cơm, thật quá gầy. Sau đó chúng ta thực không có biện pháp, đành phải đến một thành trấn, khiến cho chủ tử xuống dưới chơi đùa, giải sầu, chủ tử tâm tình mới hơi khá hơn một chút.
Đi chơi đùa không được vài ngày Thiết Tranh Tướng quân nói có người theo dõi chúng ta, muốn đem đội ngũ tập hợp đến Thành Bạch Lương Thiện, cho nên chúng ta liền mua vài chiếc xe ngựa, mọi người tách ra mà đi.
Đi được vài ngày, cuối cùng đến nơi này, chủ tử chúng ta hầu hạ ngủ sớm, bởi vì chủ tử từ nhỏ liền không thích có người cùng hắn cùng ở một phòng, cho nên chúng ta liền canh gác bên ngoài, sau lại không biết sao lại đột nhiên đang ngủ thế này, sau khi tỉnh lại, chủ tử đã không thấy tăm hơi, hu hu hu… “
Đại Bảo thút tha thút thít, nói việc xảy ra xong.
“Như vậy, các ngươi có đi điều tra loại người nào theo dõi hay không?”
“Thiết Tranh Tướng quân ngầm điều tra nhiều lần, mỗi một lần người nào đều không nhìn thấy được, nhưng Thiết Tranh Tướng quân nói, trực giác của hắn nhất định chuẩn, hắn tìm không thấy, chứng minh người theo dõi so bản lĩnh của hắn cao hơn, cho nên hắn mới không thể không làm như vậy. “
Nhị Bảo bổ sung thêm.
“Như vậy, vì sao không dùng bồ câu đưa tin, để thành trì biên cảnh Chu Tước quốc phái người tiến đến đón?”
Nhăn mày lại, Vân Hiểu Nguyệt truy vấn.
“Có ạ, mỗi ngày đều có, nhưng không có một con chim bồ câu nào bay trở về, chúng ta không có biện pháp nào tìm kiếm mà ven đường cũng không có quan viên trợ giúp, bởi vì chúng ta không có chứng cớ, ta còn gửi bồ câu đưa tin cho ngươi nhưng không có tin tức nào, cũng không có bay trở về.”
Đại Bảo nén lệ nói.
“Quả thật đã có mưu từ trước!”
Vân Hiểu Nguyệt ánh mắt lạnh xuống, nói.
“Đúng vậy, xem ra, tạm thời tìm không ra manh mối chứng minh. Đại Bảo, Nhị Bảo, như vậy tiếp tục ở lại chỗ này chờ tin tức, Hiểu, nghỉ ngơi hết đêm nay, chúng ta ngày mai xuất phát đi tìm Bảo Bảo đi!”
Bạch Diệp gật gật đầu phân phó nói.
“Cảm ơn Vân công tử, tạ tạ Điện Hạ, nô tài cáo lui!”
Đại Bảo cùng Nhị Bảo cao hứng lau lệ, lui xuất ra.
“Tần An!”
Lườm thành chủ đang không ngừng lau mồ hôi một cái, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ:
“Thành Bạch Lương Thiện có tên khất cái nào không?”
“Á? Bẩm Điện Hạ, có, nhưng không nhiều lắm.”
“Vậy sao? Có người có cuộc sống nghèo khổ không?”
“Có!”
” Có người có cuộc sống khốn khổ hành động bất tiện hay không?”
“Có!”
“Tần An à, ngươi là thành chủ, hẳn là yêu dân như con, tại sao có thể để cho bọn họ chịu đói, mà ngươi lại cao gối giường mềm hả? Hiện thời thành này đã quy về sở hữu của Tịnh Kiên Vương, nói cách khác, vị thành chủ như ngươi này có thể tùy ý bỏ cũ thay mới không cần lên báo triều đình, như thế này phải không?”
Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt chất vấn.
“Phịch phịch”
Tần An mặt như màu đất, quỳ xuống:
“Vương gia, Điện Hạ tha mạng à, hạ quan lập tức đem toàn bộ tài sản ngoài ý muốn đoạt được nộp giao lên trên, thỉnh Vương gia, Điện Hạ giơ cao đánh khẽ, tha hạ quan ạ!”
“Tha ngươi có thể, như vậy đi, ở bên ngoài phủ ngươi liền xây một lều cháo mỗi ngày nấu cháo không thể ít hơn ngũ cốc được, tiền tài bất nghĩa này của ngươi, cũng đủ nuôi sống những tên khất cái bần dân này, tự nhiên sau đó đưa nam nhân thu vào để tham gia quân ngũ làm quân thủ vệ, ta sẽ phái người bí mật giám thị, ngươi nghe được không?”
“Dạ dạ dạ, hạ quan ngày mai sẽ làm theo ạ, mời!”
Tần An vội vàng lau nước mắt rơi dàn dụa, xấu hổ cười, cung kính trả lời.
“Đi thôi!”
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười cùng bọn họ đi cùng Tần An đến phòng khách xa hoa bọn họ đã chuẩn bị.
“Nguyệt Nhi, biện pháp này của nàng thật tốt, ta muốn để nó mở rộng đến thành cùng trấn khác đi.”
Đi vào nội thất, Bạch Bằng Triển cao hứng nói.
“Đứa ngốc, nếu thành chủ không tham nhiều bạc như vậy, chàng là muốn mệnh bọn họ sao? Căn cứ tình huống thực tế mà làm, nếu chàng tra được là thanh quan, ta sẽ thật trọng dụng, nếu tham quan cứ trừng phạt như vậy. Còn nếu như là tham quan, nhà to sân lớn đem tất cả tài sản cũng chưa thu, hoặc là dứt khoát đem hắn đi chém. Đương nhiên, chàng chỉ có tư cách cắt chức, nếu như chém giết mệnh quan triều đình thì phải báo triều đình, biết không hả?”
Vân Hiểu Nguyệt cười nói.
“Nguyệt Nhi, đáng tiếc nàng là thân nữ nhi, nếu không, lấy tài trí của nàng nhất định là đế vương cơ trí nha!”
Bạch Diệp nghe thấy mỉm cười, cảm thán nói.
“Thôi đi, làm quan ta đều thấy phiền, còn làm Hoàng Đế, hay là thôi đi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Được rồi, không nói nhiều lời, ta hôm nay ở bên ngoài phòng Bảo Bảo xem thấy cái này, thật sự cái này là gì vậy?”
Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái, từ trong ngực lấy ra sợi tơ màu trắng, hỏi.
” Hửm?”
Bốn người một lúc tiến gần lên quan sát, nghiên cứu nửa ngày, ai cũng nhìn không ra, đây rốt cuộc là vật gì.
“Ta nghĩ, cái này nhất định là trên quần áo của tặc nhân bắt đi Bảo Bảo lưu lại, Câu Hồn, chàng cầm một nửa, truyền đến quỷ môn, để cho bọn họ ngầm điều tra một chút, vật này, là làm bằng vật liệu gì, người nào mặc loại chất liệu quần áo này nha. Ta đoán, thứ kỳ lạ gì đó, có thể đưa cho thợ may phục của hắn tuyệt đối có rất ít nhỉ!”
Sử dụng lực lôi kéo, sợi tơ trắng cắt thành hai nửa, Vân Hiểu Nguyệt đem một nửa trong số đó đưa cho Câu Hồn.
“Hảo, ta lập tức đi làm ngay!”
Tiếp nhận nó, Câu Hồn đi ra ngoài.
“Chúng ta tắm rửa đi, sau đó dùng bữa cơm, mới ngủ một giấc ngon được, đã vài ngày không nghỉ ngơi tốt rồi, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi, được không?”
Ôn nhu cười cười, Vân Hiểu Nguyệt nói.
“Hảo, chúng ta trở về phòng!”
Gật gật đầu, đám người Bạch Diệp cũng rời khỏi.
Gọi thị nữ tới đưa nước ấm vào, thống khoái tắm rửa, đem toàn bộ phong trần dọc theo đường đi đều rửa sạch, sau cùng bốn người Bạch Diệp, ở trong phòng ăn một bữa phong phú, trời mới chạng vạng, tất cả mọi người lên giường đi nghỉ ngơi.
Bình thường nếu đến kỳ sinh lý, Vân Hiểu Nguyệt đều không cùng nhóm hắn cùng giường, tắm rửa xong, bữa cũng xong, nàng phát hiện đại quỳ thuỷ của nàng đến, cho nên đã đem tên trộm như Câu Hồn đá đi ra ngoài, một mình ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên, trên nóc nhà truyền đến tiếng vang kỳ quái, tuy rằng xa và rất nhỏ, nhưng nội lực Vân Hiểu Nguyệt rất chi là hùng hậu, sợ là toàn bộ đại lục, cũng tìm không ra người có thể so sánh, tự nhiên nàng liền nghe thấy!
Vân Hiểu Nguyệt mở mắt, nhanh chóng mặc quần áo, cẩn thận mở cửa sổ ra, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài người nào cũng không có.
Đáng chết, nhanh như vậy, ai có lá gan lớn thế, phủ thành chủ cũng dám xông loạn vào?
Dạo một vòng lớn, một chút dấu vết cũng không có, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc nghĩ.
Về tới gian phòng của nàng, không nghĩ tới vừa mới đi tới cửa gian phòng, liền phát hiện cửa sổ gian phòng nàng bị mở ra, trên bàn bên cửa sổ, lại bày lên một khối ngọc bội, dưới ánh trăng, ngọc bội lóng lánh mang theo ánh sáng trắng, rõ ràng không phải là của nàng.
Trong lòng chấn động, Vân Hiểu Nguyệt cầm ngọc bội vừa thấy lên, chính diện khắc hình Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, mặt trái có khắc chữ lân.
Quả nhiên, khối ngọc bội này là của Bảo Bảo, phía dưới đè ép một tờ giấy:
‘ Ngày mai buổi trưa một mình tới “Lưu hương các” vào phòng chữ thiên thứ nhất, bên cạnh vẽ một thanh chủy thủ máu chảy đầm đìa.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện này chỉ có thể một mình nàng đi làm, nhiều người, Bảo Bảo gặp nguy hiểm, rõ ràng đây chính là uy hiếp.
Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng, đem tờ giấy cầm trong tay vo thành một cục, ném vào trong góc.
“Muốn cùng ta chơi trò chơi sao?”
Trên mặt, hiện lên một tia cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt thì thào nhẹ giọng:
” Được, nhìn thủ đoạn của ngươi đêm nay, thật là đối thủ thông minh nhỉ, vậy thì chơi vui với ngươi, nhìn ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
Đem ngọc bội gắt gao cầm ở trong tay, trong mắt Vân Hiểu Nguyệt lóe lên nồng đậm sát khí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...