Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ủn Ỉn Béo Ú
Tâm nhè nhẹ có nỗi khổ riêng, miệng vết thương đã khép lại, phảng phất như lại bị chạm vào.
‘ Vì sao, vì sao ta lại khó có thể bỏ qua như vậy? Đại ca đã về đến bên cạnh ta, ta có nhiều người yêu ta như vậy, ta có thể tha thứ cho Huyền Dạ, vì sao duy chỉ có hắn là không có biện pháp tha thứ, vì sao vậy? ‘
Lòng rất loạn, không mục đích bay vút đi, thẳng đến trước mắt đột nhiên xuất hiện thân cây khổng lồ, Vân Hiểu Nguyệt mới giựt mình thấy bản thân rối loạn trong lòng, tay đẩy ra, hướng về sau, vội vàng tiến công chạy thẳng vào trong lòng Câu Hồn.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng không có chuyện gì đúng không, đều là tiểu tử thúi kia mang đến thương tâm cho nàng, ta đây phải đi làm thịt hắn!”
Một tay ôm Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, Câu Hồn hung hăng nói.
“Nguyệt Nhi…”
“Nguyệt Nhi…”
“Nguyệt Nhi…”
Ba người mang theo thanh âm lo lắng vang lên, Tư Đồ Viễn, Bạch Diệp cùng Bạch Bằng Triển trước sau đuổi tới, bay xuống ở bên cạnh bọn họ, lo lắng khẽ gọi:
“Ta không sao!”
Tâm nàng càng thêm ấm áp, nhu tình, chậm rãi hiện lên, chôn ở trong lòng Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, ngẩng đầu cho bọn hắn một nụ cười sáng lạn.
“Nguyệt Nhi, vô luận nàng muốn làm gì, chúng ta giúp nàng, chỉ cần nàng vui là được!”
Tư Đồ Viễn lo lắng nhìn mặt nàng có chút tái nhợt, ôn nhu nói.
“Đúng vậy, Nguyệt Nhi, nàng vẫn luôn tự tin, thông minh, chúng ta chờ đợi sai phái của nàng, nói đi, muốn làm cái gì, làm như thế nào?”
Nhìn Vân Hiểu Nguyệt Bạch Diệp chân thật, sủng nịnh sờ sờ đầu nàng, ôn hòa mà kiên định hỏi.
Từ trong lòng Câu Hồn nàng đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc, mây trôi nhàn nhã, thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười:
“Ta nhờ thủ hạ Câu Hồn huấn luyện một đội tinh binh, một đội này rất lớn, tinh binh cường hãn nhất, biết ta muốn dùng bọn họ làm cái gì không?”
“Nguyệt Nhi, nàng muốn…”
Bạch Bằng Triển kinh ngạc đến lời nói cũng nói không được, ở trong mấy người này, hắn hiểu Nguyệt Nhi nhất, rõ ràng hiện tại nghe đến mấy cái này đã sớm khiếp sợ không thôi.
“Không sai, những người này, là vì hắn mà chuẩn bị, ta muốn làm cho hắn trở thành mất nước chi quân029 , ta muốn tự tay hủy giang sơn hắn coi trọng nhất. Thứ hắn để ý nhất là đó, làm hắn sống không bằng chết, vì hài tử chưa kịp ra đời đã chết ở trong tay hắn ta báo thù, vì mẫu thân ôn nhu thiện lương của ta mà báo thù!
Tần Vũ không chịu soán vị không có vấn đề gì, bây giờ không phải là có Bạch Hổ Quốc sao? Ta tin tưởng, Bạch Hổ Quốc dưới sự dứt khoát chỉnh đốn hẳn hoi của Bạch Nghiêu, nhất định sẽ nhanh chóng phát triển, không quá hai năm, thực lực tuyệt đối cường hãn không thua kém Thanh Long Quốc.
Khi đó, người của ta cũng đã huấn luyện xong, hai bút cùng vẽ, làm cho Thanh Long Quốc biến thành thuộc địa của Bạch Hổ Quốc, ta nghĩ, Bạch Nghiêu nhất định nguyện ý, tính toán như vậy được không?”
Đáy mắt sôi trào hàn ý lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn dãy núi nơi xa, không nhúc nhích.
“Nguyệt Nhi, ta giúp nàng, kỳ thực trong mắt của ta, muốn bắt hắn đến đây, nàng muốn trừng phạt hắn thế nào cũng được, chỉnh chết hắn ta không ném hắn trở về thì được rồi!”
Câu Hồn bĩu môi, làm người trong giang hồ, hắn thích trực tiếp hơn, bày mưu này đó, hắn không am hiểu.
“Nguyệt Nhi, ta cùng Tần Ngạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính cách của hắn ta hiểu, ta biết hắn làm việc có đôi khi quá mức cẩn thận quyết tuyệt030 , cho nên ta mới sợ nàng bị thương, không nghĩ đến đưa nàng tiến cung, ai biết…
Có chút tiếc nuối, nhất định cả đời đều không thể đền bù, cho nên Nguyệt Nhi, nàng hãy nghĩ kỹ rồi mới làm, đoạt được Thanh Long Quốc tất nhiên cao hứng, nhưng không có máu chảy mới là biện pháp hay, ta tin nàng, người cũng giúp nàng, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ ủng hộ nàng, bắt tay vào làm đi!”
Trong mắt Bạch Diệp hiện lên hàn quang nhè nhẹ, nháy mắt biến mất, ôn hòa nói.
Chỉ có Tư Đồ Viễn không nói một tiếng, chỉ là theo bản năng tới gần Vân Hiểu Nguyệt, chặt chẽ nắm chặt tay Vân Hiểu Nguyệt, hắn duy trì yên lặng.
Cười ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn phía phương xa, gió nhẹ nhàng thổi phất vạt áo của năm người, từ xa nhìn lại, năm thân ảnh như vậy thật là hài hòa, phảng phất là một bức tranh hoàn mĩ, không cho phép ai phá hư.
Đáng tiếc, một màn duy nhất này, lại bị Ngự Lâm quân vội vã xông vào đem phá hủy.
“Điện Hạ, Vương gia, không xong, Hoàng Thượng cho gọi, Thái Tử Chu Tước quốc khi trên đường về nước mất tích thần bí, mời chư vị tiến cung diện thánh!”
“Cái gì, Bảo Bảo không thấy nữa? Đáng chết, đi thôi!”
Năm người kinh hãi, thi triển khinh công, hướng Hoàng cung bay vút mà đi, không bao lâu, đã tới ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng, rốt cuộc là sự việc gì đã xảy ra?”
Chẳng quan tâm đến hành lễ, đám người Vân Hiểu Nguyệt vội vàng vọt tới trước mặt Bạch Nghiêu đang ngồi ở trên ghế hỏi.
“Hiểu Nhi, phải gọi phụ hoàng, ngươi đứa nhỏ này, khi nào thì nôn nóng như vậy? Chu Lân là ở biên cảnh Bạch Hổ Quốc mất tích, đoàn người bọn họ ngủ lại ở khách điếm, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Chu Lân cứ như vậy mà mất tích thần bí, hình như là bị hạ độc rồi bắt đi.
Bọn họ dùng bồ câu đưa tin, mời chúng ta cùng giúp một tay tìm xem, Chu Lân là ở biên cảnh Bạch Hổ Quốc ‘Thành Bạch Lương Thiện’ mất tích, bởi vì thế Bạch Hổ Quốc chúng ta khó thoát khỏi trách nhiệm này, Hiểu Nhi, Diệp nhi, Trẫm nghĩ như vậy vừa vặn xem như du sơn ngoạn thủy đi, đã vậy cùng nhau giúp tìm xem, như thế nào?”
Bạch Nghiêu mỉm cười nhìn mấy người, nói.
“Thần bí mất tích sao, còn bị người hạ độc nữa?”
Vân Hiểu Nguyệt nhíu mày lại.
“Điều này hiển nhiên đã có ý định bắt cóc, sẽ là ai chứ?”
“Phụ hoàng, chuyện này chúng ta nhất định quản rồi, đoán không chừng tặc nhân này là muốn khơi mào chiến tranh hai nước, chúng ta mau chóng tìm Bảo Bảo”
Bạch Diệp một mặt lo lắng, nói.
“Quan viên địa phương nhận tin tức liền nhanh chóng phong tỏa khách điếm, các ngươi trước tiên có thể đến chỗ đó nhìn một chút, xem có cái gì dấu vết để lại không, Trẫm chuẩn bị khoái mã cho các ngươi, tức khắc khởi hành được không?”
Mày khóa chặt, Bạch Nghiêu nói.
“Được, chúng ta đi!”
Gật gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt liền xoay người đi ra ngoài, nàng thật sự vội vã, Bảo Bảo là đứa nhỏ đơn thuần như vậy, nhất định sợ hãi. Đáng chết, đợi đến lúc nàng tìm được, sẽ đem người nọ ngũ mã phanh thây cũng không chừng!
“Hiểu Nhi đừng có gấp, theo quan đạo khoái mã đi cả ngày lẫn đêm như vậy, không tới 7 ngày, có thể tới ‘Thành Bạch Lương Thiện’, người đâu, mang hai vị Hoàng Tử của Trẫm chuẩn bị ngựa cùng tiền vật. “
Bạch Nghiêu vội vàng đi xuống ghế dựa, phân phó nói.
“Vâng!”
“Trẫm biết việc này xác định là phi thường hung hiểm, các ngươi phải cẩn thận nha! Trẫm đã mệnh lệnh một nửa ám vệ ở bên ngoài chờ, các ngươi mang theo, Trẫm đỡ lo lắng.”
Thật sâu nhìn liếc mắt Vân Hiểu Nguyệt một cái, Bạch Nghiêu nói.
“Phụ hoàng, không cần, ám vệ là bảo vệ ngươi, năm người chúng ta như vậy đủ rồi, quá nhiều người dễ dàng đả thảo kinh xà, người bảo trọng, nhi thần sẽ đem tiến triển bẩm báo cùng ngươi.”
Bạch Diệp vội vàng ngăn cản, thân thiết trả lời.
“Đúng vậy, năm người chúng ta võ công chung vào một chỗ, liền ngay cả thiên quân vạn mã, cũng chưa chắc có thể gây tổn thương đến chúng ta, yên tâm đi, chúng ta đi, phụ hoàng bảo trọng!”
Thấy phía ngoài đang dắt ngựa tới, Vân Hiểu Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười xán lạn, phi thân lên ngựa, bốn người khác cũng ào ào ngồi vào chỗ của mình, lôi kéo dây cương, con ngựa phi cấp tốc hướng cửa cung đi.
“Người đâu!”
Nhìn thân ảnh năm người dần dần biến mất, Bạch Nghiêu quát:
“Phân phó ám vệ, ven đường bảo hộ cho Trẫm!”
“Tuân chỉ!”
Tổng quản ám vệ cung kính thi lễ, hướng giáo trường mà đi.
“Hiểu Nhi, Diệp à, các ngươi nhớ bình an, Trẫm ở Hoàng thành, chờ các ngươi trở về…”
Buồn bã than nhẹ, Bạch Nghiêu xoay người hướng ngự thư phòng mà đi.
… … … …....
Tại ‘Thành Bạch Lương Thiện’ o(>﹏
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...