Dần dần sắc trời ngày càng tỏ, dần dần thành màu lam nhạt, tiếp theo một mảnh sáng mờ bắn ra bốn phía, chỉ nháy mắt, như đổi phiên mặt trời nhảy vọt ra, tức khắc vạn tia ánh sáng vàng phủ xuống mặt đất, vạn vật đều được chiếu sáng, mặt trời chiếu khắp nơi, lại là một ngày mới!
Trong Hoàng cung nhóm cung nữ, đã sớm rời giường chuẩn bị đồ ăn sáng cho các chủ tử, khắp nơi là thân ảnh bận rộn, trừ bỏ bọn thị vệ nghiêm gia bảo vệ Điện Thanh Phong, Điện Phi Vân cùng Hạ Nguyệt Điện, nhất là Điện Thanh Phong, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở.
Đại Điện Hạ cùng Vân đại phu vốn nên rất sớm đã có thể gặp, hiện tại một người cũng chưa rời giường, để đáy lòng thủ vệ nhóm kinh ngạc không thôi. Bất quá, chuyện các chủ tử, không tới phiên bọn họ hỏi đến, cho nên, không người nào dám đi quấy rầy!
Sáng sớm, Chu Lân đã rời giường, vội vội vàng vàng rửa mặt xong, liền rùm beng muốn đi Điện Thanh Phong tìm Vân Hiểu Nguyệt, cùng hắn cùng ăn sáng, đám Thiết Tranh không lay chuyển được hắn, đành phải giúp hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Ngồi ở trên ghế Chu Lân kích động không thôi, thật lâu không cùng Vân tỷ tỷ của hắn chơi đùa, thật nhớ cái ôm ấm áp mềm mại của nàng, còn có nụ cười xinh đẹp của nàng, hắn cực kỳ thích, hơn nữa thích càng ngày càng nhiều, ước định cùng tỷ tỷ, tự nhiên tuyệt không quên.
Mang giày xong, Chu Lân liền bước đi, hướng hoa viên bên Điện Thanh Phong chạy tới, Thiết Tranh đứng ở phía sau hắn, nhìn theo hắn vọt vào cửa Điện Thanh Phong, mỉm cười rồi quay trở lại Hạ Nguyệt Điện, hắn biết, những người ở chỗ kia là thật tâm thích chủ tử hắn, cho nên hắn thật yên tâm.
“Ca ca, Vân ca ca…”
Vừa quẹo vào nội viện, Chu Lân liền kích động kêu to lên:
“Bảo Bảo đói bụng, muốn ăn điểm tâm, ca ca, rời giường chưa?”
“Thật ồn ào, là ai vậy!”
Vân Hiểu Nguyệt đang mộng đẹp say sưa giật giật, hơi nhíu mày, theo bản năng ôm sát Bạch Diệp ngủ say bên cạnh, thì thào nói.
“Nguyệt Nhi, là thanh âm Bảo Bảo!”
Buồn ngủ nháy mắt mấy cái, Bạch Diệp nắm thật chặt cánh tay, thì thầm nói.
” Hửm, là Bảo Bảo! A? Bảo Bảo??? Thảm thảm, ta nhớ là đã đáp ứng hắn sáng nay muốn bồi hắn ăn điểm tâm, chơi cờ nhảy, nếu để cho hắn thấy chúng ta như vậy, chắc chắn phiền chết, Viễn đâu, Câu Hồn đâu, tại sao không đi giữ chặt hắn?”
Lập tức ngồi xuống, Vân Hiểu Nguyệt đau đầu oán trách, tay cầm lấy y phục, bắt đầu mặc vào.
“Ha ha, nha đầu ngốc, bọn họ đêm qua không phải là bị nàng phái đi ra ngoài làm việc sao?”
Bạch Diệp sủng nịnh cười cười trả lời.
“Xong rồi, ta quên mất, lần này thực thảm, không còn kịp rồi, Diệp, trốn nhanh cho ta!”
Lập tức đem chăn gấm kéo cao che mặt Bạch Diệp lại, Vân Hiểu Nguyệt dựa vào ở cạnh giường, vừa mới kéo ra một góc màn gấm, Bảo Bảo liền vọt thẳng vào.
“Vân ca ca, còn không có đứng dậy a, xấu hổ xấu hổ xấu hổ, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa!”
Thấy khuôn mặt tươi cười Vân Hiểu Nguyệt từ trong màn gấm lộ ra, Chu Lân chạy đến đỏ bừng cả khuôn mặt cười vui vẻ.
“Ách? Đúng vậy đúng vậy, Bảo Bảo thật sớm nha, là ca ca nhàn hạ, vậy… Bảo Bảo đi ra ngoài ngồi trong chốc lát, ta lập tức đi ra, được không?”
Lúng túng cười cười, Vân Hiểu Nguyệt ôn hòa nói.
“Không sao, ngồi ở đây cũng giống vậy, tỷ tỷ mau một chút!”
Lắc đầu, Chu Lân cười híp mắt trả lời.
“Vậy… Được rồi!”
Giật mình, Vân Hiểu Nguyệt buông màn gấm, quay đầu đã nhìn thấy Bạch Diệp đã chui ra khỏi chăn gấm, khuôn mặt đầy ý cười, cơ thể trần truồng, đầy vết hôn trước ngực, lười nhác gợi cảm, mê người muốn chết!
Người kia, ý định dụ dỗ nàng, thật sự là chịu không nổi!
Ánh mắt tối sầm lại, Vân Hiểu Nguyệt kìm lòng không đậu hóa thân làm sói, bổ nhào vào trước ngực của hắn, đưa hắn lại nhét vào chăn gấm, Bạch Diệp đột nhiên lọt vào tập kích nhịn không được mạnh hừ một tiếng. Kết quả là, nghe được âm thanh kỳ quái Bảo Bảo nhất thời tò mò, vọt tới, lập tức xốc màn gấm lên.
“Vân tỷ tỷ, người thật chậm nha, ách, đang làm cái gì vậy, ăn cái gì ngon, hay là đang nghịch cái gì thế?”
Chỉ vào thứ cao cao nổi lên chăn gấm, Chu Lân nháy mắt to, tò mò hỏi.
“Cái kia…”
Đau đầu cười cười, Vân Hiểu Nguyệt lúng túng nói:
“Không có gì, Bảo Bảo nghe lời, đi ra kia ngồi, được không?”
“Tỷ tỷ, trên giường ngươi, vì sao có nhiều quần áo như vậy?”
Nhìn giường hỗn độn y phục, Bảo Bảo lại đặt vấn đề.
“Ách, tỷ tỷ thích quần áo xinh đẹp, cho nên chuẩn bị nhiều một chút, có thể chọn lựa.”
Cảm giác trong chăn tay Bạch Diệp ở trên đùi nàng nhẹ véo một cái, biết hắn khẳng định đang nén cười, Vân Hiểu Nguyệt biểu tình không khỏi lúng túng hơn.
“Tỷ tỷ biểu tình thật kỳ quái, không thoải mái sao, Bảo Bảo nhìn xem.”
Nói xong, Chu Lân không nói lời gì nhào tới, đem trán của hắn tựa vào trên trán Vân Hiểu Nguyệt, cái chân kia, rất không khéo đập vào trên lưng Bạch Diệp mỹ nhân, cảm giác Bạch Diệp cả người cứng đờ, đoán chừng là đã bị đau, Vân Hiểu Nguyệt một trận đau lòng, vội vàng đem Bảo Bảo kéo xuống, cười híp mắt nói:
“Không có việc gì, Bảo Bảo ra kia ngồi đi, tỷ tỷ lập tức đứng lên.”
“Tỷ tỷ, vì sao bên giường của ngươi có hai đôi giày?”
Bảo Bảo bị kéo xuống đứng ở cạnh giường, chân bị trượt, theo bản năng cúi đầu liền thấy, kinh ngạc hỏi.
Bàn tay đưa vào chăn gấm, chậm rãi giúp Bạch Diệp sờ sờ chỗ vừa mới bị đá phải, Vân Hiểu Nguyệt cười khổ trả lời:
“Bảo Bảo, vì sao của ngươi thiệt nhiều nha!”
“Tỷ tỷ không thích Bảo Bảo phải không?”
Lại ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp của Bảo Bảo chứa đầy nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, thương tâm lên án.
“Ách, làm sao có thể, tỷ tỷ thật thích Bảo Bảo a, đừng khóc!”
Tâm Vân Hiểu Nguyệt như bị ai nhéo một cái, vội vàng an ủi.
“Vậy… Tỷ tại sao muốn lừa Bảo Bảo, hu hu… Bên trong rõ ràng cất giấu một người, tỷ tỷ từng nói qua là muốn ngủ một mình, nếu không sẽ ngủ cùng Bảo Bảo, tỷ tại sao muốn cùng ca ca kia ngủ cùng nhau, hu hu…
Bảo Bảo thường xuyên thấy mẫu hậu cùng phụ hoàng như vậy, tỷ tỷ rõ ràng là lừa Bảo Bảo, Bảo Bảo không phải là tiểu hài tử, Bảo Bảo biết các người đang làm gì, hu hu…”
Nước mắt lớn chừng hạt đậu từng giọt rớt xuống, Chu Lân giữ chặt quần áo trên người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khuôn mặt bi thống cùng lên án, giống như Vân Hiểu Nguyệt sau lưng hắn hồng hạnh vượt tường, rồi bị hắn bắt gian tại trận vậy.
Trời ạ, tội danh thật lớn nha!
Ba đường hắc tuyến chạy qua trán, Vân Hiểu Nguyệt xoa bóp eo Bạch Diệp, Bạch Diệp hiểu ý, nhẹ nhàng xốc lên chăn gấm, hướng tới Chu Lân mỉm cười:
“Bảo Bảo sớm a!”
“Oa…”
Thấy mặt Bạch Diệp, Bảo Bảo gào khóc, quay người lại hướng ra cửa mà chạy, Vân Hiểu Nguyệt tay mắt lanh lẹ, điểm trúng huyệt đạo của hắn.
” Bảo Bảo ngoan, đừng thương tâm, Bảo Bảo đối với tỷ tỷ mà nói, giống đệ đệ, tỷ tỷ thật thích Bảo Bảo, nhưng là, loại thích này không giống thích Diệp ca ca, cho nên tỷ tỷ không thể cùng đệ ngủ cùng nhau.
Sau này đệ lớn lên, hẳn là cùng thê tử của đệ ngủ cùng nhau, tựa như phụ hoàng đệ cùng mẫu hậu, mà Diệp ca ca, là người tỷ tỷ thật yêu thật yêu, cho nên chúng ta mới có thể cùng ngủ, đệ hiểu chưa?”
Cấp tốc mặc quần áo tử tế, Vân Hiểu Nguyệt đi vòng qua trước mặt hắn, mỉm cười giải thích.
Bảo Bảo điểm huyệt không thể nói chuyện, đành phải trừng mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt, nước mắt càng chảy càng nhiều, mặc hoàn chỉnh y phục xong, nhìn thấy Bạch Diệp cũng đã mặc chỉnh tề, Vân Hiểu Nguyệt một tay chụp lấy Bảo Bảo vào trong ngực ngồi trên ghế dựa, an ủi:
“Bảo Bảo không khóc, tỷ tỷ lập tức theo đệ ăn sáng, được không?”
“Oa…”
Được giải huyệt Bảo Bảo ôm cổ Vân Hiểu Nguyệt, chôn ở trong ngực của nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, vừa khóc, vừa thút tha thút thít nói:
“Bảo Bảo không cần làm đệ đệ của tỷ tỷ, Bảo Bảo muốn làm người yêu tỷ tỷ, tựa như Diệp ca ca, hu hu… Bảo Bảo không muốn rời khỏi tỷ tỷ, Bảo Bảo muốn cùng tỷ tỷ vĩnh viễn bên nhau, hu hu…”
Ặc?
Hắc tuyến lại treo đầy cái trán, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bạch Diệp ngồi ở một bên xem cuộc vui, Vân Hiểu Nguyệt trấn an vỗ lưng của hắn:
“Bảo Bảo, đệ còn nhỏ, không hiểu được cái gì gọi là yêu, cảm tình đệ đối với tỷ tỷ không phải là yêu, là yêu thích thôi, hiểu không?”
“Không đúng, Bảo Bảo biết cái gì gọi là yêu!
Nhìn không thấy tỷ tỷ, thời thời khắc khắc đều nhớ tỷ tỷ, buổi tối ngủ không được, cơm ăn không ngon. Thấy tỷ tỷ và những người khác bên nhau, trong lòng Bảo Bảo cũng rất đau, rất khó chịu, giống như lập tức phải chết đến nơi. Muốn cùng tỷ tỷ vĩnh viễn bên nhau, từng bước cũng không rời, đây là yêu.
Mẫu hậu nói, khi ta đối với nữ hài tử có cảm giác như thế, đã nói lên ta yêu nử tử kia, tỷ tỷ, ta đối với tỷ, là cảm giác như thế, cho nên Bảo Bảo thật khẳng định, Bảo Bảo yêu tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ cũng yêu Bảo Bảo đi, được không?”
Giương mắt to, Bảo Bảo vừa rơi lệ, vừa nói hết nhớ nhung của hắn, thật là trực tiếp, Vân Hiểu Nguyệt đáng thương, hoàn toàn bị lời hắn nói làm sợ ngây người!
Dừng, đều là mẫu thân kiểu gì vậy, còn nhỏ như vậy lại dạy cái này, lần này thảm, tên nhóc này, sẽ không thật sự thích nàng đi?
Xong rồi xong rồi, nếu đúng như lời hắn nói, Chu gia đại thẩm a, ta bị ngươi hại thảm!
“Xì!”
Bạch Diệp ngồi một bên rốt cục nhịn không được bật cười, ánh mắt cũng cười:
“Nguyệt Nhi a, ta đi giúp các ngươi truyền lệnh, các ngươi vừa ăn vừa nói chuyện, lát gặp!”
” Hừ, tỷ tỷ là của ta, Bảo Bảo tuyên bố, từ giờ trở đi, ai cũng không cho tiếp cận tỷ tỷ, nếu không, Bảo Bảo liền không khách khí!”
Vẫy vẫy nắm tay, Chu Lân ác ngoan uy hiếp.
“Ha ha…”
Bảo Bảo đáng yêu như vậy, chọc cho Bạch Diệp cười ra tiếng, đi ra ngoài.
“Bảo Bảo, làm như vậy là không đúng, tỷ tỷ là của bản thân tỷ, không của bất cứ ai, tỷ tỷ thích làm cái gì thì làm cái đó, tỷ tỷ cho đệ làm cái gì thì đệ mới được làm cái đó, nếu không, tỷ tỷ liền không để ý tới đệ nữa, nhớ kỹ chưa?”
Lắc đầu thở dài, Vân Hiểu Nguyệt sưng mặt lên, bắt đầu giáo dục hắn.
“Hu hu… Nhưng là tỷ tỷ cùng bọn họ bên nhau, Bảo Bảo nơi này rất đau, làm sao bây giờ?”
Sờ sờ lồng ngực của hắn, Chu Lân mím miệng lại, lại muốn khóc.
“Không được khóc!”
Vân Hiểu Nguyệt quát khẽ:
“Bảo Bảo, đệ là Thái Tử Chu Tước quốc, qua một thời gian ngắn, hẳn là phải đi về, đệ có chuyện phải làm, không thể luôn không hiểu chuyện như vậy, tỷ tỷ chỉ có thể là tỷ tỷ của đệ, không có khả năng bên đệ cả đời, người có thể cùng đệ là thê tử tương lai của đệ, về sau không thể khóc rống như vậy, nếu không sẽ không được đến gặp tỷ tỷ, nhớ kỹ chưa?”
“Bảo Bảo không khóc, tỷ tỷ không cần chán ghét Bảo Bảo.”
Nghe Vân Hiểu Nguyệt nói như vậy, Chu Lân lập tức đem nước mắt trên mặt lau đi, mở to mắt hồng hồng như con thỏ, yên lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt:
” Tỷ tỷ, Bảo Bảo yêu tỷ, thật sự yêu tỷ, Bảo Bảo về sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời, làm đứa bé ngoan, như vậy, tỷ tỷ là có thể gả cho Bảo Bảo không? Bảo Bảo cam đoan, tỷ tỷ muốn ta thế nào ta liền thế ấy, tỷ tỷ, được không, van cầu tỷ, được không?”
Biểu tình đáng thương, đáy mắt tràn đầy ỷ lại cùng tình ý dạt dào, khiến tâm Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, vào giờ khắc này, nàng rột cuộc mới tỉnh ngộ:
‘ Bảo Bảo trước mắt, là thiếu niên mười tám tuổi, ở thời đại này, đã là tuổi có thể đón dâu, tuy rằng trí lực của hắn phát triển chậm, nhưng cũng không phải không biết chuyện này, lĩnh ngộ mặc dù chậm, nhưng đây là một loại bản năng, không cần dạy, hiện tại… Nên làm cái gì bây giờ? ‘
“Tỷ tỷ, van tỷ, gả cho ta, được không?”
Thấy Vân Hiểu Nguyệt không trả lời lời của hắn, Chu Lân có chút nóng nảy, giật giật tay, vội vàng hỏi.
“Bảo Bảo a…”
Hít một hơi thật sâu, Vân Hiểu Nguyệt quyết định trực tiếp cự tuyệt:
‘ Loại chuyện này, để càng lâu, lại càng phiền toái, nàng biết điều này! ‘
“Tỷ tỷ thật thích đệ, đệ tựa như tỷ tỷ đệ đệ, nhưng là tỷ tỷ không thương đệ, cho nên, Bảo Bảo, thật xin lỗi, tỷ tỷ không thể gả cho đệ!”
Vân Hiểu Nguyệt nói từng chữ từng chữ, biểu tình Chu Lân liền tái nhợt dần, chờ Vân Hiểu Nguyệt đem những lời này nói xong, Chu Lân sắc mặt trắng bệch, môi càng không ngừng run run, mắt đen như mực luôn luôn sáng bóng như vì sao nháy mắt biến mất không thấy, trở nên ảm đạm vô thần, cứ như vậy nhìn thẳng vào Vân Hiểu Nguyệt, khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm giác nàng như là Trần Thế Mỹ 18, đáy lòng dâng lên cảm giác không thoải mái.
” Tỷ tỷ không thương Bảo Bảo, là do Bảo Bảo không ngoan sao? Bảo Bảo cam đoan, tỷ tỷ về sau muốn ngủ cùng ai đều được, Bảo Bảo không ăn giấm, Bảo Bảo không trẻ con nhõng nhẽo nữa, Bảo Bảo sẽ rất ngoan, sẽ thật biết điều, như vậy cũng không được sao? Vây Bảo Bảo phải làm sao? Làm sao bây giờ đây…”
Lầm bầm nói xong, Chu Lân trợt khỏi người Vân Hiểu Nguyệt, tướng đi xiêu vẹo ra khỏi cửa.
Vân Hiểu Nguyệt có chút há hốc mồm cùng hoảng sợ, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi:
“Bảo Bảo, đệ không sao chứ, Bảo Bảo…”
“Bảo Bảo, đệ làm sao vậy?”
Câu Hồn vừa vừa trở về, đi tới đã nhìn thấy bộ dạng Chu Lân tái nhợt vô thần, hoảng sợ, vội vàng vọt lên, gấp gáp hỏi.
” Hồng Y ca ca, Bảo Bảo phải về nhà!”
Chu Lân khẽ chạm ống tay áo của hắn, ngơ ngác nói.
“Nguyệt Nhi, chuyện này…”
Câu Hồn ngẩn ra, theo bản năng ôm Bảo Bảo, kinh ngạc hỏi.
“Ta…”
Vân Hiểu Nguyệt không biết trả lời như thế nào:
“Trước đưa Bảo Bảo trở về đi, hắn còn chưa có ăn sáng, chờ chàng trở lại rồi nói.”
” Được!”
Gật đầu, mỉm cười, Câu Hồn ôm lấy Chu Lân, hướng Hạ Nguyệt Điện đối diện mà đi.
“Aizzz…”
Nhìn theo bóng lưng của hai người biến mất, Vân Hiểu Nguyệt suy sụp than nhẹ, ngồi ở trên ghế, trong lúc bất chợt, cảm giác ngực rầu rĩ, khẩu vị hoàn toàn không có, hiện tại, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ!
Phải làm như thế nào mới có thể làm cho Bảo Bảo buông tha ý niệm muốn nàng thương hắn đây?
Thấy bộ dạng vừa rồi hắn thất hồn lạc phách, nhất định là thương tâm lắm, đứa bé khả ái này, là đệ đệ nàng thề phải yêu thương, nàng vẫn luôn muốn có một đệ đệ, nhưng là hiện tại…
Trời ạ, ai tới nói cho nàng biết, làm như thế nào mới tốt đây?
18: Trần Thế Mỹ (Trung văn giản thể: 陈世美; Trung văn phồn thể: 陳世美, bính âm: Chén Shìmĕi) là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...