Thừa tướng phủ.
Một gia đinh vội vã chạy vào đại sảnh, thở một hơi nói:"Khởi bẩm đại phu nhân, nhị tiểu thư, không tốt rồi.....Đại tiểu thư đã trở lại!"
"Cái gì?" Mộc Nguyệt Tình xoắn cái khăn trong tay nói:"Nàng làm sao có thể còn sống trở về?"
"Hồi bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư nói nàng là vị Mộ thần y xuất hiện trong ôn dịch cốc, còn dẫn theo con thú lạ trở về, nói nếu có người dám can đảm ngăn trở nàng, liền.... ..." Gia đinh trán toát mồ hôi lạnh, nhìn nhóm thái y trong phòng, không dám nói thêm gì nữa.
"Liền sẽ như thế nào? Nói!" Mộc Nguyệt Tình lạnh lùng nói.
"Sẽ chờ xem lão gia bị mất mạng......"Gia đinh quỳ xuống đất nói.
"Giỏi cho Mộc Nguyệt Lương, làm mất mặt Tướng phủ không nói, còn dám nguyền rủa phụ thân! Nương, chúng ta không thể để cho nữ nhân này quay về Tướng phủ!" Mộc Nguyệt Tình tức giận nói.
Đại phu nhân Vân Hồng Mai sắc mặt âm trầm, hướng về phía thái y hỏi:" Tướng gia bệnh tình như thế nào?"
"Hồi phu nhân, Mộc tướng gia bệnh tật trên người đã kéo dài vài thập niên, do vất vả lâu ngày mà thành, bệnh tình nặng thêm, mới có thể xuất hiện tình trạng hôn mê. Lão hủ vô năng, chỉ có thể hết sức kê đơn, có tỉnh lại được hay không, chỉ có thể do tạo hóa." Thái y cầm đầu bất đắc dĩ thở dào nói.
Vân Hồng Mai tính toán ở trong lòng, trước mắt phủ Thừa tướng tại triều đình có nhiều kẻ địch, Tình nhi cùng Ninh nhi việc hôn nhân còn chưa định ra, nếu là tướng gia hiện tại qua đời, đối với các nàng cũng không có nửa điểm ưu việt nào!
"Phu nhân, lão hủ có câu không biết có nên nói hay không." Hà thái y chắp tay nói.
"Cứ nói đừng ngại." Vân Hồng Mai nói.
"Vị Mộ thần y này ở trong ôn dịch cốc diệu thủ hồi xuân cứu trị những bệnh nhân bị nhiễm bệnh sốt rét lão hủ sớm đã nghe thất, không thể tưởng tượng được đúng là đại tiểu thư tướng phủ, chuyện tình lúc trước không bàn tới nữa, đại tiểu thư y thuật cao siêu là biện pháp duy nhất cứu tướng gia, phần tâm niệm này của đại tiểu thư, xin phu nhân hãy cho đại tiểu thư một cơ hội." Hà thái y nói.
Vân Hồng Mai trên mặt nổi lên vẻ âm lãnh không thể phát hiện, trầm tư trong chốc lát, cười nói:" Tuyên nàng vào khám và chữa bệnh cho tướng gia"
Ngoài cửa, Mộc Thất ôm đản hoa đang ngồi trên nhuyễn tháp do gia đinh mang tới, không người nào dám nói nàng nửa câu không phải, sợ biến thành bộ dáng giống như quản gia.
Trong góc phòng, Quản gia mặt quấn đầy băng gạc nhìn chằm chằm đản hoa, đầu đầy mồ hôi lạnh lại không dám lên tiếng.
"Đại tiểu thư, phu nhân truyền ngài đi vào xem bệnh cho tướng gia." Gia đinh đi đến truyền lời.
Mộc Thất khóe môi nhếch lên, đem đản hoa nhét vào trong lòng, theo gia đinh đi vào nội đường. Trong phòng Mộc tướng đứng hai hàng thái y, người người trên mặt đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mộc Thất đẩy mọi người ra, tiến lên bắt mạch cho Mộc tướng, đối với ánh mắt tràn đầy thù hận muốn giết nàng của Mộc Nguyệt Tình cùng Mộc Nguyệt Trữ, nàng lạnh giọng cười, ngày còn dài, món nợ này các nàng tính toán cho tốt.
"Tướng gia bệnh tật do phong hàn gây nên, toàn thân máu huyết lưu thông khó khăn, hơn nữa dùng dược không đúng, làm cho kinh mạch tắc nghẽn." Mộc Thất nói.
"Đi chuẩn bị than củi cùng đất cát ở trong sân." Mộc Thất đối với Vân Hồng mai cùng Thái y ở đây ném ánh mắt sắc bén nói:" Không muốn chậm trễ bệnh tình của tướng gia thì hãy mau đi!"
Vân Hồng Mai đành phải phân phó người đi chuẩn bị, không nghĩ tới một hồi lại quay trở về, Mộc Nguyệt Lương thế nhưng thay đổi giống như một người khác, từ trước nàng yếu đuối vô năng, nay lại làm việc quyết đoán, tài năng hiển hiện, làm cho bà ta nhớ tới một người.....
Lấy thanh danh của Mộc Thất thần y, không người nào dám ngăn cản quyết định của nàng.
Mộc Thất sai người cởi quần áo trên người Mộc tướng, thay một bộ quần áo đơn giản, lại dùng than củi đốt cát đất bao trùm ở trên, sai người đem Mộc tướng để trên đất cát, đầu hơi ngẩng lên.
Nàng dùng lực xoa bóp mấy đại huyệt giữa lưng Mộc Tướng, đến khi kinh mạch của hắn thông suốt, phun ra một ngụm máu ứ tích tụ đã lâu.
Mộc tướng sau khi nhỏ ra máu ứ, dần dần khôi phục ý thức, trong miệng nhắc đi nhắc lại :"Niệm Từ, Niệm Từ......"
Vân Hồng Mai sắc mặt trắng nhợt, trong tâm Mộc Thất cũng biết, Mộc tướng nhắc đi nhắc lại là tên của mẫu thân Mộc Nguyệt Lương.
Mộc Thất cười lạnh, người cha này của nàng lúc mẫu thân qua đời không lâu liền cưới một phòng khác là phu nhân Vân Hồng Mai vào cửa, mười mấy năm qua đối với nàng chẳng quan tâm, làm cho nàng ở tướng phủ sống qua ngày ngay cả hạ nhân cũng không bằng, cuối cùng nhẫn tâm đem nàng ném vào ôn dịch cốc tự sinh tự diệt, đây chính là tình yêu đối với mẫu thân sao?
"Thật đúng là hậu sinh khả úy, y thuật của đại tiểu thư thật làm cho lão hủ mở mang kiến thức!" Hà Thái y sợ hãi than.
Mọi người cũng không ngừng thổn thức, biện pháp của Mộc Thất tuy rằng cổ quái, nhưng lại hiệu quả, làm cho Mộc tướng khôi phục ý thức không nói, còn đả thông kinh mạch của hắn!
Mộc Thất đi đến dược phòng, lấy Không Động đỉnh luyện chế ra dược trị bệnh, thuận tiện ăn vào một viên đan dược ức chế sinh tử cổ.
Nàng lúc này mới nhớ tới, vị lãnh diễm yêu tinh kia thấy nàng trốn chạy, còn không biết sẽ tức giận như thế nào đây! Bất quá có giao dịch trước đây, hắn vẫn không thể dễ dàng động vào nàng, đêm nay phỏng chừng sẽ phái người tới lấy dược.
Nghĩ đến Sở Vân Mộ trưng ra khuôn mặt yêu mị kia, nếu nhãn tình nóng giận, không biết bộ dáng sẽ như thế nào.....
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mộc Thất nổi lên một chút ý cười.
Sau khi Mộc tướng tỉnh lại câu đầu tiên đó là muốn lưu Mộc Nguyệt Lương lại, Vân Hồng Mai nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng không thể không đem nàng an bài ở trong Lãm Phương viện.
Mộc tướng muốn đáp tạ nàng, Mộc Thất chỉ cần Trầm Xuân, Trầm Hạ cùng Trầm Thu ba cái nha hoàn, làm cho các nàng chuyển đến làm tỳ nữ bên người nàng.
Trên đường quay về Lãm Phương viện, Mộc Thất tình cờ gặp Mộc Nguyệt Tình đem theo bọn nha hoàn chặn ở trước mặt, xem ra là đã chờ đợi nàng một hồi lâu.
"Thật không nghĩ tới ngươi còn có thể sống được trở về, Mộc Nguyệt Lương." Mộc Nguyệt Tình một thân hoa lệ váy dài bách điệp màu đỏ, trên đầu búi phi tiên vân kế, trên mặt trang điểm tinh xảo lộng lẫy cùng nương của nàng giống hệt, đang phẫn nộ nhìn chằm chằm Mộc Thất.
So sánh với Mộc Nguyệt Tình, Mộc Thất không thoa phấn trang điểm gương mặt thanh tú ngược lại có hơn vài phần tao nhã cùng thong dong.
"Không biết hương vị con gián kia có hợp khẩu vị của nhị muội không, nếu không lại thử một lần nữa?" Mộc Thất tùy ý dựa vào tàng cây cười nói.
"Ngươi còn tưởng rằng ngươi là Tướng phủ đại tiểu thư sao? Cha ta đã sớm cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ! Người tới, giáo huấn nữ nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, nói năng lỗ màng này cho ta!" Mộc Nguyệt Tình dùng ngón tay sơn đỏ thẩm chỉ vào Mộc Thất hô.
"Vâng, nhị tiểu thư." Lão ma ma quản sự nói :"vả miệng!"
Bảy tám nha hoàn nhào lên phía trước muốn đè Mộc Thất lại, Mộc Thất lật tay kết thành liên hoa ấn, đưa tay bắn viên thuốc ra, rơi vào giữa mấy người hầu.
"Thuốc này phát tác sẽ làm cả người ngứa ngáy vô cùng, cộng thêm khô nóng giống như cho vào lồng hấp, nếu không dùng nước lạnh áp chế, các ngươi kết cục chính là cả người thối rữa, thương tích đầy mình." Mộc Thất thản nhiên nói.
Vài nha hoàn vẻ mặt kinh ngạc, chỉ chốc lát sau, các nàng cũng chẳng quan tâm hình tượng, gãi trên người và cánh tay, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Phù phù, phù phù!
Mấy người cùng nhảy vào trong Thanh trì bên cạnh, tràng diện rất hỗn loạn.
Mộc Nguyệt Tình bên người không còn ai, ả run run lui lại mấy bước nói :"Mộc Nguyệt Lương, ngươi đừng quên ta mới là tiểu thư tướng phủ, ngươi nếu dám đụng đến ta......"
Lời của ả còn chưa nói xong, Mộc Thất phi thân tiến tới, một cước đem Mộc Nguyệt Tình rơi vào trong Thanh Trì, vỗ vỗ ống tay áo nói :"Ngươi nói cái gì ta không có nghe rõ?"
"Cứu mạng a......Cứu mạng a!" Mộc Nguyệt Tình vùng vẫy ở trong nước, búi tóc cùng gương mặt trang điểm đã sớm không còn bộ dáng gì.
Mộc Thất ngồi xổm bên cạnh ao cười lạnh nói:"Mộc Nguyệt Tình, ngươi không phải nói ngươi mới là tiểu thư tướng phủ sao? Ngươi cũng đừng quên, tướng phủ đích nữ là ta chứ không phải là ngươi, ngươi cướp đi hết thảy của ta, nay nên trả....."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...