Hôm sau, khi Mộc Thất tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ trong dược phòng, Sở Vân Mộ sớm đã không thấy bóng dáng. Đản hoa liếm liếm gò má của nàng, ngửi được mùi rượu trên người nàng, không khỏi co rút cái mũi nhỏ bé.
"Mộc cô nương, Thái hậu cho mời." Hà Nhụy gõ cửa nói.
"Tốt, ta lập tức đi qua!" Mộc Thất chạy nhanh từ trên giường nhảy xuống, nàng tối hôm qua uống nhiều rượu, hiện tại trên người còn mang theo mùi rượu, nếu bị Thái hậu ngửi được, không thể phán nàng tội danh lơ là!
"Mộc cô nương đừng vội, ta đã kêu cung nữ chuẩn bị nước ấm để cho ngài rửa mặt, Thái hậu sau khi uống thuốc của ngài khẩu vị đã tốt lên, hiện giờ đang dùng bữa." Hà Nhụy bưng một bộ xiêm y tiến vào nói.
Mộc Thất mang theo đản hoa ngâm vào nước ấm tắm, lại cắt ngón tay, nhỏ một chút máu tươi đút cho đản hoa.
Tiểu gia hỏa này không ăn gì khác, chỉ đối với máu huyết cảm thấy hứng thú, nhất là máu của nàng.
Vì đem tiểu gia hỏa này dưỡng béo tốt, nàng chỉ có thể mỗi bảy ngày một lần trích huyết cho nó, thời điểm còn lại thì đút cho nó lộc huyết, so với bộ dáng lúc mới gặp nó ở ôn dịch cốc, hiện tại đản hoa lông mao trơn láng hơn rất nhiều.
Mộc Thất càng nhớ rõ tối hôm qua nàng ôm Sở Vân Mộ ngủ, hắn nửa ngủ nửa tỉnh nhắc đi nhắc lại mẫu thân, giống như một đứa nhỏ cô độc không nơi nương tựa.... ...
Theo lời của hắn nói, hôm qua là ngày giỗ của mẫu phi hắn, trách không được hắn lại dắt nàng uống rượu. Nghĩ đến đây, ngực Mộc Thất bỗng nhiên đau xót, không biết là sinh tử cổ kiềm chế nàng, hay là nàng đang đau lòng vì hắn....
Mộc Thất thay cung trang màu tím do Hà Nhụy mang tới, búi tóc đơn giản. Không biết Thái hậu vì sao phải ban cho nàng một thân cung trang.
Nàng đi theo Hà Nhụy đi vào tẩm cung Thái hậu, hầu hạ Thái hậu ăn qua giải dược, sau khi dùng qua giải dược, Thái hậu khí sắc chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, đau đớn trên người giảm bớt hơn phân nửa.
Bất quá Thái hậu tóc đều rụng sạch, cho dù độc trong cơ thể đã được giải, tóc thật dài cũng cần thời gian không ngắn. Đây là nỗi lo lớn nhất trong lòng nàng, cũng may là nàng không ra khỏi cung, Thái y cũng không tìm ra nguyên nhân.
Mộc Thất nghĩ ra biện pháp, khiến mỗi cung nữ trong cung dâng lên một sợi tóc, nàng tập hợp các sợi tóc lại tự tay làm cho Thái hậu một bộ tóc giả.
"Mộc nha đầu quả nhiên thông tuệ hơn người, so với đám cung nhân đại thần chỉ biết nịnh hót kia, ai gia thật là thích." Thái hậu ngắm nghía búi tóc trong gương, tóc giả này đội thật thoải mái, quả thật cùng tóc thật giống nhau như đúc!
Mộc Thất chọn cây trâm kim phượng cắm vào búi tóc trên đỉnh đầu của Thái hậu, lấy một ít hương liệu bạc hà nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương của Thái hậu, cười yếu ớt nói :"Thái hậu thích là tốt rồi, Nguyệt Lương thưở nhỏ sinh hoạt tại tướng phủ, mẫu thân sau khi qua đời liền bơ vơ một mình, Thái hậu đối với Nguyệt Lương vô cùng tốt, Nguyệt Lương xem Thái hậu như tổ mẫu."
Thái hậu đồng tình vỗ vỗ tay Mộc Nguyệt Lương, khép mắt chậm rãi nói :"Ngươi yên tâm, ai gia sẽ vì ngươi chủ trì công đạo, trả lại trong sạch cho ngươi, đêm nay ai gia ở Thái Dịch Trì thiết yến, mở tiệc chiêu đãi chư vị thân vương đại thần, đó cũng là ngươi vì tương lai của mình.
"Đa tạ Thái hậu, ân đức của Thái hậu. Nguyệt Lương không biết lấy gì hồi báo!" Mộc Thất lui hai bước, quỳ xuống nói.
Trách không được sáng sớm Thái hậu cho Hà Nhụy mang cung trang đến, nguyên lai là muốn nàng tham gia yến hội này, chính là hợp ý nàng ....
"Ngươi vì ai gia trị độc, đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận." Thái hậu vươn tay kéo hoàng kim hộ giáp khoác lên người nàng nói.
"Giải dược thứ nhất Thái hậu đã ăn vào, Nguyệt Lương cũng nên đi phối giải dược thứ hai, sau khi dùng hai loại giải dược, thân thể Thái hậu cũng khỏi hẳn." Mộc Thất hành lễ nói.
Thái hậu tuổi đã cao, cho nên nàng chỉ có thể dùng dược hóa giải sỏi thận trong thân thể, ba ngày sau Thái hậu liền khôi phục khỏe mạnh.
"Tốt, ai gia có thưởng. Đã nhiều ngày ngươi ở tại tẩm cung của ai gia, hầu hạ bên người ai gia." Thái hậu sửa lại tóc nói.
"Vâng." Mộc Thất chậm rãi lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, Thái hậu quả nhiên phái người đưa tới : một đôi vòng ngọc phỉ thúy, hai xấp lụa tơ tằm Vân Châu, một thanh Ngọc Như Ý cùng với một khối lệnh bài Thái hậu ban.
Mộc Thất suy nghĩ tới lệnh bài, hơi hơi khơi mào khóe miệng. Đây chính là đồ tốt, có lệnh bài kia, ngày sau nàng có thể tùy thời tiến cung gặp Thái hậu.
Xem ra nàng muốn đem Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó xem Vân Hồng Mai cùng Mộc Nguyệt Tình cón dám động đến một sợi lông của nàng!
Mộc Thất đem lệnh bài cất vào bên hông, lòng tràn đầy vui mừng dắt đản hoa đến dược phòng chế thuốc.
Thẳng đến khi bóng đêm kéo tới, Mộc Thất cuối cùng đã luyện xong giải dược, Hà Nhụy mang theo các cung nữ chờ ở cửa đã lâu.
"Yến hội sắp sửa bắt đầu, nô tỳ tới trang điểm cho Mộc cô nương." Một tiểu cung nữ bưng vật trang sức tiến lên phía trước nói.
Mộc Thất lúc này mới ý thức được tóc tai hỗn độn của mình, trên tóc của nàng không chỉ có dính lá dược thảo, còn có đản hoa cắn vỡ cây gỗ mun, thật sự dọa người.
Cung nữ bưng bồn nước tới, cầm bột son nước, cầm lược hầu hạ nàng chải đầu. Mộc Thất đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, để các nàng trang điểm cho nàng.
Ở hiện đại Mộc Thất xưa nay cũng không thích phiền phức, một đầu tóc đen thả dài.
Nàng phân phó các cung nữ trang điểm cho nàng thật đơn giản.
Cũng không lâu lắm, Hà Nhụy cầm gương đồng tiến lên, Mộc Thất liếc chính mình trong gương, thực kinh diễm một phen!
Đây là thần y Mộc Thất sao?
Gương mặt yêu kiều thanh tú, mi mục ôn nhuậnn uyển chuyển, sáng rỡ như hoa lê, mâu quang lấp lánh, cười rộ lên giống như hoa sen mới nở dưới ánh trăng, đầu tóc vấn lên một nửa, chỉ dùng trâm đính ngọc, phần tóc còn lại thả rơi tự nhiên phía sau mịn như tơ lụa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, thật có vài phần quyến rũ kiều diễm.
"Mộc cô nương thật sự là xinh đẹp, là cô nương đệp nhất mà Hà Nhụy từng gặp." Hà Nhụy mắt sáng ngời nói.
"Quá khen." Mộc Thất khẽ cười, nhấc váy hướng Thái Dịch Trì đi tới.
Hà Nhụy cầm theo đèn lồng dẫn đường, chỉ cảm thấy người trước mắt thanh nhã như tiên, làm cho người chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, không dám khinh nhờn....
****
Nhiếp chính vương phủ.
Bên trong đình, Sở Vân Mộ một thân áo dài huyền sắc ngồi trên ghế, cầm quyển tấu chương đã phê duyệt ném qua một bên, vuốt vuôt trán.
Nghĩ đến tối hôm qua cùng Mộc Thất uống rượu cùng nhau, trên mặt hắn nổi lên ửng đỏ tựa như tiểu cô nương thẹn thùng, tuy trước nay chưa từng xuất hiện .....đây là lần đầu tiên hắn cắn một nữ tử....
Nguyên Giáng đứng ở một bên rùng mình một cái , Vương hôm nay có chút không thích hợp. Từ trước đến nay Vương rất ít cười, thế nhưng hắn cứ thế đã nở nụ cười cả một ngày!
Hắn lần trước cười nhiều nhất là lúc nào đây? Là lúc tiêu diệt ba mươi vạn đại quân Bắc Nhung, đem ba ngàn phản tặc Bắc Nhung tiềm phục tại Đại Lịch lột da quăng tới quân doanh địch!
Sau Vua Bắc Nhung liền sợ tới mức bệnh không dậy nổi, quy thiên!
Thế mà lúc này đây, Vương vị sao lại cười đây.....
"Nguyên Giáng, chuẩn bị xe vào cung." Sở Vân Mộ phượng mâu hơi nheo lại, môi mỏng nhếch lên, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ dị thường yêu mị.
"Vâng." Nguyên Giáng sắc mặt trắng bệch, trời ạ, Vương mới rồi là nhìn hắn cười sao?
"Thái Dịch Trì sắp trình diễn một hồi trò hay, bổn vương cũng không thể bỏ lỡ......" Sở Vân Mộ nhìn cá chép nhảy trong nước, mâu quang thản nhiên nói :"Bổn vương thật muốn nhìn xem, tiểu hồ ly này có thể gây ra sóng gió gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...