Tiểu Hàng nghe lời nàng cầm lấy bức tranh, nhẹ nhàng cuộn lại, không nghĩ nhiều, đến ngày thứ hai, yên lặng đến phòng tranh lớn nhất Vận Kinh – Duy Bảo Lâu.
Duy Bảo Lâu là một phòng tranh mới phát triển vài năm nay. Nơi này không chỉ vì thuộc đương triều tài tử nổi tiếng Hàn Dư (các tác phẩm của Hàn Dư chỉ bán ở đây), mà càng nổi tiếng là vì ở đây cất giữ không ít các bút tích hiếm thấy của các bậc thầy nổi tiếng đã qua đời, nghe đồn các tác phẩm được đánh giá tốt ở đây đều trở thành đối tượng người ta cạnh tranh đi mua về.
Bức hoạ thứ nhất của Lâm Vũ – “Tuyết mai” được bán ra ở nơi này.
Mục đích bán tranh của nàng chỉ là vì kiếm thật nhiều ngân lượng, mặc kệ là nơi nào, không có tiền đều không được. Công việc ở hiệu thuốc bắc chỉ đủ nuôi sống hai nàng, nàng muốn làm những việc khác cũng không được. Vì thế, Lâm Vũ nghĩ tới bán tranh. Nàng thấy những bức hoạ thời đại này đều có vẻ thô cuồng tuỳ ý, chỉ cần hình dạng đại khái tương tự, không cần tinh tế, đặc biệt là người trong bức hoạ, vẫn còn cứng nhắc không tự nhiên, nàng không biết lý niệm hội hoạ kiếp trước của nàng có được người ở đây thừa nhận hay không. Giáo sư tranh Trung Quốc kiếp trước của nàng từng nói hình dáng thần thái trong bức hoạ của nàng đều đủ cả, người đạt tới cấp độ này có thể gọi là chuyên gia, liền thử trước phương pháp vẽ tranh Trung Quốc, vẽ một bức mai. Bức mai này, rất có sức sống, nét bút mềm mại, dẻo dai, dùng nhiều phương pháp, nhuộm quầng sáng đậm nhạt. Vì thể hiện ra thần thái ngạo sương lăng tuyết (kiêu ngạo hơn sương lấn át cả tuyết) này, nàng phải dùng bắp thịt cùng lực cánh tay mà vẽ, lúc này mai trong bức tranh đều màu đen, tức là dùng mực nước vẽ nét đậm nét nhạt mà thành. Vì để cho nổi bật, gia tăng ý vị, nàng nghĩ dùng một chút màu sắc, dùng màu đỏ chấm lên mai, nhưng lại không tìm được chu sa (màu đỏ) thích hợp, vì thế nàng liền cắn đầu ngón tay, lấy máu mình, chấm lên hình mai. Một bức huyết mai cứ như vậy ra đời. Đương nhiên, tên bức tranh cũng không thể gọi là huyết mai, tránh cho doạ người, sửa lại là: “Tuyết mai”.
Lúc ấy Lâm Vũ cùng Tiểu Hàng cầm “Tuyết Mai” đưa đến trước mặt nghi trượng (chắc là người đánh giá) của Duy Bảo Lâu thì hắn nhìn hồi lâu cũng không ra được giá. Chỉ là hỏi nàng hoa trong bức tranh sao lại đỏ như vậy.
Lâm Vũ cười nói: “Đây là thuốc màu công tử nhà ta đặc chế ra, ta cũng không biết.”
“Vậy xin hỏi công tử nhà ngươi muốn cái giá nào?”
“Hai mươi lượng bạc.” Nàng không chút do dự nói, đây chính là máu của nàng nhuộm thành mà.
Chỉ thấy nghi trượng do dự một chút, rồi lấy ngân lượng đưa nàng.
Lâm Vũ không nghĩ lại thuận lợi như thế, cũng thật cao hứng vì tác phẩm của mình được bọn họ chấp nhận, vì thế, một cái kế hoạch vẽ tranh kiếm tiền cứ thế hình thành.
Khiến nàng không ngờ được là, “Tuyết Mai” của nàng, được một nhân sĩ nổi danh yêu thích.
Duy Bảo Lâu có quyền bán các tác phẩm của Hàn Dư, chỉ có một nguyên nhân, đó là Hàn Dư chính là chủ nhân của Duy Bảo Lâu.
Ngày ấy sau khi các nàng đi, nghi trượng kia liền lập tức giao bức hoạ cho Hàn Dư. Hắn xem xong, chỉ nói: “Về sau hễ thấy tác phẩm của người này, lập tức mua, cũng nhanh chóng báo cho ta. Còn có, nếu lần sau bọn họ lại đến, đưa thêm 300 lượng, cũng phải mời người chủ đến gặp ta.” Nghi trượng nghe xong, hết sức ngạc nhiên, phải biết rằng, 300 lượng này, đối với một hoạ sĩ vô danh cũng là một cái giá trên trời.
Nhìn bức “Tuyết mai” nhiễm huyết, Hàn Dư thầm nghĩ, “Thần sắc này quá tốt, có thể lấy máu làm mai, người làm ra bức hoạ như thế này, lại trốn ở trong phòng không ai biết, Lâm Phong, ngươi rốt cuộc là ai?”
Có kinh nghiệm vẽ bức hoạ thứ nhất, Lâm Vũ hiểu được nơi này thiếu thuốc màu, liền bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc màu. Thuốc màu tranh Trung Quốc chia ra làm hai loại: khoáng vật thuốc màu cùng thực vật thuốc màu. Y theo trí nhớ kiếp trước, nàng nghiên cứu chế tạo một vài khoáng vật thuốc màu, còn có chu sa, chu phiêu (mỡ đỏ =.=), thần sa (màu son, có lẽ là đỏ thẫm), thạch hoàng (vàng...), hùng hoàng (vàng...) thạch thanh (xanh dương), phẩm lục (xanh lá), đất son (đất đỏ), bột chì, nê ngân (bạc), lại mài vỏ sò ra bột; ngoài ra, nàng còn thử lấy một ít màu từ thực vật, như màu xanh của lá, son, cũng thử dung hợp những màu này lại, hiệu quả không sai. Thuốc màu chế ra, khiến cho tranh của Lâm Vũ sau này càng thêm phong phú diễm lệ, cũng khai sáng ra một thể loại vẽ tranh mới cho hậu thế.
Mấy tháng sau, Lâm Vũ lại vẽ ra một bức mới - Độc tấu dưới ánh trăng, đúng là bức vẽ Phó Tử Minh.
Tiểu Hàng lại cầm nó đến Duy Bảo Lâu.
Nghi trượng vừa thấy, liền cười hì hì chào đón, “Bức “Tuyết mai” lần trước làm chủ nhân nhà ta đặc biệt thích, hắn nói hễ có tác phẩm của công tử nhà ngươi đem đến thì nhất định mua. Chúng ta còn ngóng trông ngươi khi nào lại đến, cũng đã ngóng trông mấy tháng qua, còn tưởng các ngươi thay đổi nơi bán hoặc không vẽ nữa, cuối cùng cũng đợi được.”
Nghe những lời này, Tiểu Hàng âm thầm vui mừng thay tỷ tỷ.
Chỉ thấy nghi trượng tiếp nhận bức tranh, cẩn thận mở ra, một bức phong cảnh không giống ở nhân gian liền hiện ra.
“Hay cho một bức Độc tấu dưới ánh trăng a! Hình thể thanh nhã, thần thái tự nhiên, ý cảnh xa xăm.” Nghi trượng cũng không khỏi liên tục khen ngợi, “Xin hỏi công tử nhà ngươi muốn giá bao nhiêu?”
“Năm mươi lượng bạc.” Tiểu Hàng đáp.
“Chúng ta ra ba trăm lượng.” Mặc dù nghe Tiểu Hàng ra giá thấp, nghi trượng cũng không dám tự quyết định, dù sao ý của chủ nhân không thể làm trái, mà hắn cũng không phải loại người tham lợi nhỏ trước mắt. “Bất quá,” hắn tiếp tục nói, “Chủ nhân nhà ta rất muốn gặp công tử nhà ngươi, chẳng biết có thể hẹn ngày gặp mặt được không?”
“Cái này.” Tiểu Hàng không ngờ một bức tranh lại khiến người ta chú ý đến tỷ tỷ, các nàng bán tranh đều là dịch dung rồi lặng lẽ bán ra ngoài. Nàng cũng nhất thời không biết nên làm thế nào, đành nói: “Chờ ta về nói lại với công tử nhà ta rồi sẽ trả lời.”
“Được, ngày mai ta ở đây đợi tin tốt.” Nghi trượng cười nói. Không nghĩ tiếp tục lưu lại, Tiểu Hàng nhận 300 lượng bạc trắng rồi vội vàng rời đi.
Vừa rời đi, sau lưng lại bước vào một người, một thân bạch y, trích tiên chi tư (dung mạo như tiên giáng trần), không phải Phó Tử Minh thì là ai.
Nghi trượng còn đang thu dọn bức tranh của Lâm Phong, lại nghe Phó Tử Minh nói: “Bức Độc tấu dưới ánh trăng kia, ta mua. Còn có, trước kia có 1 bức nàng bán cho các ngươi, ta cũng mua. Tám trăm lượng, đây là ngân phiếu.” Nói xong, hắn liền đem ngân phiếu ra.
Nghi trượng trợn trừng nhìn hắn, thầm nghĩ làm lâu như vậy, chưa từng gặp qua ai ngay cả bức hoạ chưa hề xem qua đã trả giá lớn như vậy. Chỉ là, hắn cũng không có quyền bán bức hoạ này. Vì thế hắn nói: “Việc này còn phải chờ ta báo lại để chủ nhân định đoạt.”
“Ồ?” Phó Tử Minh lông mi nhíu lại, “Lại chê giá thấp?”
“Không không, công tử đừng hiểu lầm. Chỉ là chủ nhân của ta đối với người vẽ tranh này rất hứng thú, cũng lệnh chúng ta hễ nhìn thấy liền mua. Do đó, chúng ta cũng không dám tự tiện bán đi.” Không biết vì sao, nghi trượng không muốn vị công tử giống thần tiên này hiểu lầm, nên giải thích thêm.
Đang do dự, đúng lúc này, lại nghe một âm thanh truyền đến: “Là chuyện gì mà khiến nghi trượng lúng túng vậy?” Người chưa đến, tiếng đã tới trước, áo lam phiêu phiêu, quạt giấy nhẹ lay động, một người đi đến. Mắt phượng hẹp dài, môi đỏ khêu gợi, mũi thẳng, dáng người phong lưu, đều thể hiện ở trên người nam tử này, thật sự là rực rỡ, sáng chói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều âm thầm vì ý vị phong lưu của đối phương mà khuất phục. Dẫn Phó Tử Minh vào nội sảnh, Hàn Dư nói: “Tại hạ họ Hàn tên Dư, là chủ nhân bất tài của Duy Bảo Lâu, xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Phó Tử Minh, chưởng quầy hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập là phụ thân của tại hạ.” Thấy hắn thẳng thắn, Phó Tử Minh cũng bình thản nói.
“A? Thì ra là Phó huynh, hân hạnh hân hạnh! Thuốc viên của quý quán cả nước đều ca ngợi a.” Hàn Dư cười nói, “Chẳng biết Phó huynh cũng là người thích thi hoạ? Phòng tranh của ta còn cất giữ rất nhiều, có “Trúc xanh” của đại sư Tần Di ngô quốc trước kia, còn có “Cung nữ đồ” của Khổng Phương nước Nhạc xưa, ngươi xem, bức chính giữa phòng, là bảo vật trấn lâu của chúng ta: “Uyển hoa”. Tương truyền hoàng đế Nhạc quốc trước kia vì nữ tử hắn yêu mà vẽ. Không biết Phó huynh nghĩ thế nào?”
Nhìn bức “Uyển hoa”, ánh mắt Phó Tử Minh trầm xuống, lại nói, “Ta chỉ mua tranh của Lâm Phong.”
Hàn Dư không nghĩ tới hắn khăng khăng muốn mua tranh của Lâm Phong, phải biết rằng Lâm Phong này, đến bây giờ, theo hắn biết cũng chỉ có 2 bức, mà cả hai đều ở trong lâu của hắn, chưa bán đi, mà Phó Tử Minh lám sao biết được. Chỉ có một nguyên nhân, vì thế Hàn Dư hỏi: “Phó huynh quen Lâm Phong sao? Vì sao chỉ muốn tranh của hắn?”
Ánh mắt ôn hoà lại, Phó Tử Minh đáp: “Ta ngưỡng mộ nàng đã lâu, thật thích tác phẩm của nàng.”
Nhìn ánh sáng nhu hoà trong đôi mắt kia, Hàn Dư cảm thấy có chút chói mắt, nhân tiện nói: “Nghe người vừa nói, tất nhiên là biết hắn, không biết Lâm Phong là người như thế nào? Lại làm Phó huynh quý trọng như thế.” Nói như thế, hắn lại nghĩ rằng, bức “Tuyết mai” kia, phong cách vẽ không theo một khuôn mẫu nào, phong cách độc đáo phóng khoáng, có thể nói là số một, hắn cũng rất thích, thật thích cách thể hiện sự cứng cỏi của mai trong bức hoạ, không biết nhân tài vẽ nên bức tranh như thế này là người thế nào, cũng không khỏi muốn kết bạn. Lòng thầm quyết định, với “Tuyết mai”, hắn sẽ không bán đi.
Mà Phó Tử Minh cũng không muốn nói nhiều về Lâm Phong, chỉ trả lời: “Chuyện Lâm Phong ta không tiện nói, mong rằng thứ lỗi.” Hắn cùng Phó chưởng quầy đã sớm biết thân phận nữ nhân của Lâm Vũ, cũng nhìn ra bọn họ dịch dung, chỉ là không nói ra mà thôi. Thâm niên làm thầy thuốc, đối với thân thể nam nữ bọn họ vừa nhìn thấy đã biết, lại không biết nhan sắc sau lớp dịch dung là gì. Hắn thầm nghĩ chờ ngày nào đó Tiểu Lâm sẽ chính miệng nói cho hắn.
Tối hôm đó nghe xong tâm ý của Lâm Vũ, mắt thấy nàng vội vàng rời đi, hắn cũng không nỡ cản, vẫn không tự chủ được mà đến gần phòng nàng.
“A, tỷ tỷ, bức này không phải Phó công tử sao?” Hắn ở ngoài phòng, nghe được những lời này của Tiểu Hàng, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ hoá ra trong lòng Tiểu Lâm cũng có hắn, vừa khác biệt là nàng còn có thể vẽ tranh. Lại nghe Lâm Vũ nói: “Mang bán đi.” Trong lòng Phó Tử Minh nhất thời căng thẳng, liền sinh hờn dỗi, thật sự muốn vọt vào trừng trị nha đầu kia một chút. Trở lại phòng ngủ, hắn liền quyết định, vẫn còn phải hảo hảo hiểu biết mọi thứ về nàng. Vì thế ngày thứ hai, hắn liền lặng lẽ đi theo Tiểu Hàng, một dường đi vào Duy Bảo Lâu.
Tiếp nhận “Độc tấu dưới ánh trăng” từ nghi trượng, Hàn Dư cẩn thận xem, trong lòng thầm khen: bức tranh của hắn lại một lần nữa gây ngạc nhiên cho hắn, cảnh trong tranh lần này so với lần trước hoàn toàn khác nhau, trong nhân vật có thô có tinh, sắc thái lại càng phong phú. Thật không biết hắn điều phối thuốc màu như thế nào. Hàn Dư nhìn người đánh đàn trong bức tranh, lại nhìn nam tử trước mặt, một hoạ sĩ như hắn, mơ hồ cảm thấy người trong bức tranh với Phó Tử Minh có liên quan, cũng không giận việc im lặng đối với Lâm Phong (ý chỉ không giận việc Phó ca ca không nói về Lâm Phong), cười nói: “Nếu Phó công tử yêu thích Lâm Phong như thế, bức “Độc tấu dưới ánh trăng” này, liền 300 lượng bán cho công tử. Chỉ là, bức “Tuyết mai” kia thì xin lỗi, ta không bán được, mong công tử hiểu cho.”
Thấy Hàn Dư thái độ kiên quyết, Phó Tử Minh cũng không nói gì. Thầm nghĩ tác phẩm của Tiểu Lâm được người như thế yêu thích, cũng nên vì nàng mà cao hứng; nếu vẽ tranh là hứng thú của nàng, cũng không nên che giấu hào quang của nàng; chỉ là, trong lòng mơ hồ có điểm bất an.
Vì thế hắn thanh toán ngân phiếu, cẩn thận tiếp nhận rồi cuộn lại bức hoạ, nói lời cảm tạ rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng bạch y của nam tử dần xa, trong mắt Hàn Dư toát ra một chút hứng thú: “Lâm Phong, ta đối với ngươi càng ngày càng có hứng thú đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...