Vương Nhạc Cập, hiệu thuốc bắc nổi danh kinh thành, có 10 năm lịch sử phong ba. Phó Cát, chưởng quầy hiệu thuốc, là một lão nhân hoà ái. Hắn mới mất vợ, sau không lấy thêm ai, chỉ có một con trai tên là Phó Tử Minh. Đứa con trai này kế thừa gia nghiệp của cha, cố gắng hiệp trợ lão nhân kinh doanh hiệu thuốc.
“Tiểu Lâm, mau đem đèn lồng lại đây.” Tiếng nói ôn hoà đến từ một nam tử.
“Vâng”. Cánh mũi thẳng thanh tú, đôi mắt to trong veo linh động, môi nhỏ nhắn đỏ tươi chu lên, da tay hơi ngăm đen, một cái mụn ruồi không lớn không nhỏ ở khoé mặt lại làm hỏng khuôn mặt thanh tú này, bị gọi chính là tiểu nhị Tiểu Lâm vội vàng từ trong quầy thuốc cầm hai chiếc đèn lồng, xốc rèm che lên, đi vào trong phòng, đưa tới tay nam tử trẻ tuổi, lập tức quay người đi về trước quầy thuốc.
Nam tử này, tóc như vẩy mực (nôm na là đen như mực), mày như núi xa, hắn dùng đôi mắt như nước nhìn qua bóng dáng Tiểu Lâm rời đi, trong lúc lơ đãng, khoé mắt lộ ra một chút ôn nhu.
“Nhớ rõ, một ngày uống thuốc ba lần, không được làm sai.” Tiếng nói ôn hoà như kim chi ngọc lộ, làm cho người bệnh dường như cảm giác được cổ họng giảm bớt sưng đau, lại muốn hưởng thụ thanh âm đó, lần lữa không chịu rời đi. Đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi đã đi về phía quầy để lại một mình bệnh nhân thất vọng.
Nhìn người kia giống như tiên giáng trần không nhiễm bụi trần xuất hiện trước mắt nàng, mặc dù ở chung 4 tháng, Lâm Vũ vẫn không chịu được mà thất thần, vội vàng ho nhẹ để che giấu. Lúc này, miệng thoáng mỉm cười: “Công tử, tháng này chưởng quầy ra ngoài, sổ sách thu nhập của chúng ta so với tháng trước gấp đôi, người bệnh nối tiếp không dứt, lại đa số là bệnh nhỏ nhặt, mà đến 2-3 lần. Tiểu nhân nghĩ, người đến không vì bệnh mà vì thầy thuốc. Haha.” Huống hồ, thầy thuốc này vẫn là thu hút cả nam lẫn nữ đây. Nàng cười trộm trong lòng.
“Lần sau để Tiểu Lâm chữa bệnh đi.” Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn nàng, lại cười nói: “Tiểu Lâm đến đây đã mấy tháng, đều xem hết sách y học trong quán của ta, xem ra có thể thực hành 1 chút.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Trước đây, lúc còn là sinh viên y khoa, thực tập ở bệnh viện là không thể thiếu, nhớ rõ lúc đó, còn giành được tín nhiệm của các vị bác sĩ trong bệnh viện, cho rằng nàng rất có tài, lại không biết rằng nàng vì bệnh của mẫu thân mà ngày qua ngày kiên trì không ngừng cố gắng học tập.
Hồi tưởng 4 tháng trước, nàng cùng Tiểu Hàng trốn đi suốt đêm, cho dù người Tư Mã gia có biết cũng không để ý. Bản thân nàng là một người si ngốc cũng chính là sự sỉ nhục của Tư Mã gia, nàng vừa đi, bọn họ cũng vui vẻ đoạn tuyệt quan hệ với Nguyệt Trần. Bởi vậy, các nàng liền an tâm vào trong kinh thành tìm một nhà trọ dừng chân, mua một ít quần áo nam tử cùng đồ hoá trang, bắt đầu tìm kiếm phương pháp sinh tồn.
Lâm Vũ cũng thật vui mừng là kiếp trước mẫu thân dạy nàng thuật dịch dung, lúc đó nàng không hiểu vì sao lại phải học những thứ này, thầm nghĩ là để vui đùa. Nàng cũng thật vui mừng sau khi chuyển thế có một bằng hữu khéo hiểu lòng người, lúc Lâm Vũ ở trước mặt Tiểu Hàng thể hiện kỹ năng thì Tiểu Hàng không hề kinh ngạc, giống như tất cả biểu hiện của nàng là đương nhiên.
Thế nên nàng không chút do dự mà nói: “Ta đã không phải là Tư Mã Nguyệt Trần ban đầu.”
Mà trả lời nàng chính là Tiểu Hàng không chút do dự kiên định cùng hoàn toàn tin tưởng: “Trong lòng ta, người mãi mãi là tiểu thư.”
Có lẽ, Tiểu Hàng cũng là người thiên đình phái xuống, nàng đoán vậy. Chỉ là, nàng yên lặng quan sát, cùng đủ loại dấu hiệu cho thấy Tiểu Hàng chẳng hề có siêu năng lực.
Sau khi Lâm Vũ dùng thời gian 3 ngày khảo sát kinh thành, nàng quyết định bắt tay vào y dược.
“Tiểu Hàng, từ nay về sau ngươi chính là muội muội của ta, không cần tiếp tục gọi ta là tiểu thư nữa. Nào, gọi một tiếng trước.”
“Tiểu…. Tỷ tỷ.” Ân, Lâm Vũ cực kỳ cao hứng mà nhận muội muội thứ nhất, đương nhiên, so với cô nhi viện kia thì là quá ít.
“Nhưng chúng ta hiện tại phải giả trang hai huynh đệ, tiểu cô nương ra ngoài, cũng không có võ công, thực dễ dàng gặp tai hoạ.” Đúng vậy, các vụ thiếu nữ trẻ tuổi bị lừa bán hoặc bị cưỡng dâm, cho dù là thời đại nào đều nhiều không kể xiết. “Về sau, ta gọi là Lâm Vũ, mà ngươi kêu Lâm là Hàng. Bất kể nơi nào đều phải ăn nói cẩn thận.”
“Vâng, tỷ tỷ.” Trong mắt Tiểu Hàng hiện ra Lâm Vũ vẻ mặt hưng phấn.
Lúc này, hiệu thuốc bắc nổi tiếng kinh thành Vương Nhạc Cập ra bái thiếp chiêu mộ tiểu nhị. Nàng mang theo vẻ mặt tự tin bước vào cửa chính hiệu thuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...