Bất tri bất giác trong giây lát, đến thời khắc cuối cùng bắt buộc Viên Kiệt được ăn cả ngã về không (nôm na là chỉ có thắng hoặc thua hết). Hắn đã giả làm thái giám lẻn vào trong hoàng cung, dưới sự hướng dẫn của Trương Cửu, đi vào bên ngoài điện Duyên Hi cung, thủ vệ binh sĩ ở bên ngoài thấy là phó tổng quản, chưa tiến hành ngăn cản, chỉ là hỏi: “Trễ như thế, Trương tổng quản còn có chuyện gì quan trọng?”
Trương Cửu thấy có biến, liền đút một cái bì đỏ nho nhỏ đưa cho thị vệ đầu lĩnh kia, cười nói: “Hoàng thượng bảo ta mang kiện vật này lại đây, kính xin đại nhân dàn xếp.”
Người nọ cười nhẹ, “Không dám không dám!” Chắp tay nhường lối, liền để cho Viên Kiệt đi vào. Xuyên qua hành lang dài một đường đến tận nội môn (cửa trong), Trương Cửu thấy rất kỳ quái vì sao nơi này không có thái giám cung nữ hầu hạ, nhưng sự tình đã như thế, hắn cũng không thể rút lui được nữa. Viên Kiệt ở đằng sau cũng là một mảnh tâm tư khác. Hắn lúc này, mỗi từng bước đi đều cảm thấy như là tiến lại gần từng bước đến quyền lực, tim cũng đập tăng nhanh một phần, hắn nghĩ đến sau lưng cánh cửa kia chính là địa vị quyền lực cao nhất thế gian cùng với hồng nhan tuyệt sắc nhất, liền không khỏi tăng nhanh bộ pháp hơn trước.
Mang tâm tình bất đồng, hai người cuối cùng đi đến một thanh sắt ngoài cửa, thấy một đọan mành rủ xuống ngưỡng cửa. Bọn họ biết, trong rèm là hoàng đế cùng Lâm Vũ đang ngủ.
Trương Cửu nghe bên trong yên lặng dường như không hề có động tĩnh gì, lặng lẽ vén rèm xe lên đi đến liếc nhìn vào bên trong, thích thú xoay người gật gật đầu, lui từng bước đến phía sau Viên Kiệt để cho hắn động thủ. Viên Kiệt nhắc tay lên hơi chút run run, nắm chặt nắm tay, xốc lên mành che kia liền nhấc chân đi vào, Trương Cửu theo sát phía sau cũng đồng dạng khẩn trương không thôi.
Hai người nằm trên long sàng trong nội thất, là Tào Thịnh cùng Lâm Vũ. Viên Kiệt nhìn đến bộ dạng bọn họ ôm nhau, lập tức trong cơn giận dữ, hắn liều lĩnh phi thân đi qua, lại thình lình một tà kiếm đâm tới, tê một tiếng, quần áo của hắn đã rách một đường. Hắn vừa lui về sau, lại phát hiện chung quanh đã đứng đầy người, Trương Cửu phía sau cũng đã bị bắt.
Tào Thịnh từ trên giường, lạnh lùng cười: “Viên Kiệt, bậc cha chú của ngươi đã bị phụ hoàng ta đánh bại, ngươi lại si tâm vọng tưởng cứu phục Đại Nhạc. Muốn cướp đi giang sơn từ trong tay ta? Ngươi còn kém xa lắm!”
“Ngươi!” Viên Kiệt giật mình nhìn Tào Thịnh không có bất kỳ dị trạng, lại nhìn về Lâm Vũ phía sau hắn, nhất thời cảm thấy hiểu rõ, hắn vọng tưởng dùng sắc đẹp mê loạn hoàng đế, nhưng không ngờ chính mình bị sắc đẹp mê hoặc, mười mấy năm khổ tâm toan tính nay lại trở thành nước chảy về biển đông, hắn không biết nên hận hay là hối hận. Nghĩ vậy, nhưng Viên Kiệt lại cười ha ha, nhìn thẳng Lâm Vũ nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi không muốn giải dược ( thuốc giải) sao? Chẳng lẽ ngươi vì hoàng đế kia mà tình nguyện chờ chết?”
Ngay tại lúc Viên Kiệt cùng Tào Thịnh xung đột, một người cũng xông vào Duyên Hi cung, thị vệ ẩn tại chỗ tối đều phấn khởi ngăn trở, chỉ thấy người nọ cổ tay áo vung lên, toàn bộ bọn họ đều ngã xuống. Phó Tử Minh nhẹ nhàng thở dài, hắn không muốn giết người, cũng không muốn dùng độc, khi hắn dọ thám biết được Lâm Vũ cùng hoàng đế tại Duyên Hi cung thì hắn liền liều lĩnh chạy về nơi này, vì gặp Lâm Vũ, hắn sử dụng mê huyễn dược với bọn họ, làm cho bọn họ tạm thời hôn mê. Thanh trừ tất cả những kẻ ngăn cản phía sau, hắn liền vội vàng bật nhảy tiến vào kia bên trong Duyên Hi cung.
Nghe được lời nói của Viên Kiệt..., Lâm Vũ trong lòng một chút nghĩ đến chính mình đang trúng độc, nhân tiện nói: “Ta dĩ nhiên muốn giải dược, nhưng không nhất định phải lấy từ trong tay ngươi.”
“Ha ha, trên tay độc Vương không có giải dược.”
“Ai nói độc Vương khó có thuốc giải?” Tất cả mọi người chú ý đến Viên Kiệt, lại không phát hiện một người đã lặng yên bay vào, hắn nhắc chân liền tới bên cạnh Lâm Vũ, Tào Thịnh lại vươn tay đem Lâm Vũ kéo vào ngực mình.
Phó Tử Minh lạnh lùng nhìn Tào Thịnh, rồi lại nhìn về phía Lâm Vũ, nhẹ nhàng nói: “Vũ nhi, ngươi có tốt không?”
“Tử Minh, ta rất khỏe, ta luôn luôn ở đây chờ ngươi tới đón ta.”
Tào Thịnh nhướng mày, buộc chặt ôm ấp, quát lớn: “Chúng sĩ nghe lệnh! Đem Viên Kiệt, Phó Tử Minh hai người bắt lại cho ta!”
“Trát!” sau khi nghe được mệnh lệnh, mọi người đều nhắc bội kiếm trong tay lên, chia ra hướng Viên Kiệt cùng Phó Tử Minh đâm tới.
Viên Kiệt ánh mắt chợt lóe, tránh thoát kiếm phong đâm tới, nhưng hắn biết rõ chính mình quả bất địch chúng ( đơn độc đánh không lại số đông) không nên đánh lâu, chỉ phải dùng diệu kế rời đi, thích thú ha ha cười, “Tào Thịnh, ngươi có dám quyết sống mái với ta?” Vừa nói một bên tung kiếm chiêu đâm tới. Tào Thịnh thấy hắn ra tay chiêu thức mặc dù phức tạp, lại chiêu chiêu thể hiện sơ hở, lạnh lùng cười: “Đối phó với ngươi, không cần ta tự mình động thủ.” Hắn ôm Lâm Vũ, hướng rèm cửa lui, lại nhìn đến vài tên thị vệ bên cạnh Phó Tử Minh cũng chống đỡ không được. Trong lòng Lâm Vũ không khỏi la lớn: “Hoàng thượng, Tử Minh, các ngươi không cần đánh, tróc nã Viên Kiệt mới là chuyện lớn.” Chần chờ một chút, Tào Thịnh trầm giọng nói: “Các ngươi trước bắt lấy Viên Kiệt cho ta!”
“Da!” Hai nhóm thị vệ nhất thời cùng nhau hợp lại, không hẹn mà cùng đồng loạt đâm ra vài kiếm liên hoàn.
Viên Kiệt cảm thấy kinh hãi, bối rối ngăn cản, hắn trái lui phải tiến, tránh khỏi vài cái hiểm chiêu, lại không vội tranh thủ thoát đi, mà trước mắt lại thình lình đâm tới một kiếm.
Ngay tại lúc Viên Kiệt cùng các thị vệ đánh nhau, Phó Tử Minh đã đi tới trước mặt Tào Thịnh, hai người đối mắt lẫn nhau, Tào Thịnh vừa định mở miệng, lại nghe Lâm Vũ trong lòng nói: “Tử Minh, độc trâm.” Chỉ thấy nàng gở xuống ngọc trâm trên đầu mà Phó Tử Minh đã đưa cho nàng, đưa tới trong tay hắn, rồi nói: “ Viên Kiệt kia, đúng là người đã hạ độc "Diệt thế" cho ta.”
Phó Tử Minh cả kinh trong lòng, không nghĩ tới nàng trúng “Diệt thế”, trong lồng ngực lửa giận đột nhiên sinh, nhấc kiếm hướng Viên Kiệt đâm tới. Đang trong cảnh đấu hung hãn Viên Kiệt thấy lại gia nhập thêm một cao thủ, liền kinh hoảng nói: “Huynh đệ, ta chính là lục thái tử của Nhạc quốc, phụ hoàng đã lưu lại cho ta một bảo tàng, nếu ngươi có thể giúp ta thoát khỏi nơi đây, ta liền đem bảo tàng kia chia đều với ngươi, cũng sẽ đem giải dược của "Diệt thế" cho ngươi.”
Phó Tử Minh lạnh lùng khẽ hừ: “Ta còn nói là ai, nguyên lai là thái tử giả!” Nói xong ánh mắt hung ác của hắn chợt lóe, tay phải giơ kiếm nhanh chóng hướng ngực hắn đâm tới, Viên Kiệt hét lớn một tiếng, cuống quít ngăn cản, lại thình lình bị ngọc trâm của Phó Tử Minh đâm vào cánh tay trái, ngọc trâm kia mặc dù không sắc bén bằng kiếm phong, nhưng cao thủ ra chiêu, cho dù là vật bình thường cũng có thể làm vũ khí giết người. Chỉ thấy trên cánh tay Viên Kiệt nhất thời máu tươi toát ra, tay cầm kiếm vừa mới ngăn cản một kiếm kia của Phó Tử Minh bị kiếm khí chấn động run nhè nhẹ, thị vệ chung quanh thấy một màn như vậy đều không hẹn mà cùng ngừng lại, lại nghe Phó Tử Minh nói: “Thái tử giả, ngươi đã trúng kịch độc ta hạ, nếu không có giải dược nội trong một khắc đồng hồ sẽ trực tiếp bỏ mạng. Nếu ngươi muốn mạng sống, cho ta giải dược "Diệt thế", ta liền đem giải dược trong tay đưa cho ngươi, cũng cứu ngươi đi ra ngoài.”
Tào Thịnh nghe những lời này, định nghĩ buông lời ngăn cản, lại nghĩ nếu hắn có thể giao ra giải dược rồi sau lại tróc nã hắn, cũng không phải là việc khó, nên nhất thời yên lặng không nói gì.
Viên Kiệt kinh hã trong lòngi, hắn không nghĩ tới Phó Tử Minh còn có một chiêu này, nhưng một kiếp nạn lần này, không có sự tương trợ của Phó Tử Minh hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hắn làm sao biết được thân phận giả mạo của mình? Mặc kệ hắn ta là chân ý hay là giả toan tính, trước mắt hắn chỉ có dựa vào hắn ta, thích thú cắn răng nói: “Tốt! Nhưng giải dược không ở trên người của ta, nếu ngươi có thể cứu ta đi ra ngoài, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy.”
Lâm Vũ nghe hắn như thế nói, nghĩ đến trong một khắc đồng hồ bọn họ như thế nào có thể thoát khỏi hoàng cung? Hắn tất sẽ ở nửa đường cướp giải dược, lo lắng lớn tiếng nói: “Tử Minh, không được nghe những lời âm hiểm giả dối này của hắn, độc của ta, có thể tìm độc Vương giải!”
Nghe Lâm Vũ lên tiếng, Tào Thịnh theo sát phía sau hét lên một tiếng ra lệnh: “Mau bắt lấy hắn!”
Bọn thị vệ giơ kiếm. Phó Tử Minh tức giận, thầm nghĩ cũng là như thế, hắn cũng muốn cùng hắn ta tính một món nợ khác.
Viên Kiệt hoảng sợ mở to mắt, cảm giác tử kỳ (ngày chết, hay kỳ hạn chết) đã gần đến, liều mạng ngoan độc xuất ra sát chiêu, nhất thời cũng làm bị thương vài tên thị vệ. Phó Tử Minh chỉ quan sát không có đánh vào, nhìn đúng lúc hắn xoay người ngăn cản kiếm chiêu, bắt lấy lỗ hỏng hướng chỗ ngực hắn một kiếm đâm tới, tốc độ cực kỳ nhanh, mọi người chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, khiến cho dòng khí chung quanh biến hóa, đều lảng tránh, mà Viên Kiệt nghĩ lắc mình né tránh lại phát hiện kiếm phong đã tới trước mắt, hắn cảm thấy hoảng hốt, trong đầu nhất thời trống rỗng, ngơ ngác nhìn mũi kiếm đâm thật sâu vào ngực rồi lại đi ra, máu tươi trào ra, lại tựa hồ như không có cảm giác được đau đớn gì, chỉ nghe Phó Tử Minh ở trước mặt ghé vào lỗ tai hắn lấy thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được mà nói: “Ta không muốn để cho ngươi bôi nhọ danh dự của ta. Nghĩ giả mạo ta? Đây là kết cục của ngươi!”
Viên Kiệt mở to mắt, “Ngươi......” Còn chưa có nói xong, cư nhiên đã ngã xuống.
Tào Thịnh thấy thế, trầm giọng nói: “Mau bắt lấy đồng bọn của hắn!”
Phó Tử Minh lui về bên cạnh Lâm Vũ, thấy thị vệ chỉ lục soát mấy cái hỏa pháo, trong lòng thở dài, xem ra cần phải đi tìm độc Vương kia một chuyến.
Tào Thịnh lệnh cho thị vệ châm pháo hoa, nhất thời, phản tặc ngoài cung trong cung bắt đầu hành động. Bọn thái giám tạo phản nhảy vào Hoa Tiển cung và Duyên Hi cung, luôn mồm hô “Phản phản”, những thái giám, tỳ nữ cùng thị vệ thái độ hung dữ lao thẳng tới người không mang dây đỏ, Bạch Quyết đã sớm chiếu theo ý chỉ của hoàng thượng phân phó vài tên thị vệ đại nội ở ngoài cung chờ đợi, đợi bọn phản tặc này xuất hiện, liền đồng loạt hướng đạo tặc tấn công đến. Gần hai trăm đạo tặc thấy vậy, lại không thấy Viên kiệt xuất hiện, nên hoảng sợ, trong bọn họ có một ít chỉ có chút võ nghệ, có ít cũng chỉ biết bên ngoài. Bọn họ chưa bao giờ từng trải qua chốn sa trường sống chết, nhất thời tay chân hoảng loạn, đã thấy chúng vệ sĩ đang chém giết tiến lại gần, thủ lĩnh Bạch Quyết hô lên mệnh lệnh xung phong liều chết, làm cho người ta rung động thật lớn. Một tên có chút võ công Mạnh Đường chủ thấy thế, hô to: “Mọi người giết tên thủ lĩnh kia!” Nhưng không ngờ trước mắt nhoáng lên một cái, Hàn Dư giả mạo thành Bành Bác đã một đao chặt bỏ, chém hắn thành hai nửa. Chúng Đường chủ còn chưa phản ứng lại, chỉ nghe vùn vụt mấy đao, lại có mấy người thân thể bị chém thành tám khối. Chúng phản tặc người người sợ tới mức hồn vía lên mây, run rẩy chỉ vào Hàn Dư nói: “Ngươi...... Phản...... Phản” còn chưa nói hết, Bạch Quyết đã đến trước mặt một kiếm khiến hắn mất mạng, hắn hét lớn một tiếng: “Chủ tử của các ngươi đã mất, nếu buông đao hạ kiếm, các ngươi còn có thể còn mạng sống.”
Chúng phản tặc vừa nghe, đều vứt vũ khí trong tay xuống, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Vận Kinh, trước lúc cung biến, Dục vương phái người chờ đợi ở chỗ bí mật của Viên Kiệt là Hoa Vũ phường, bắt đầu theo sát từng bước chân của Phó đường chủ đi đến những con đường kín đáo, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ( ý là khí thế nhanh như tiếng sét đánh) bao vây các nơi. Từ lúc Dục Vương ra mệnh lệnh giết chết, không quá hai canh giờ, những tên phản tặc ở tại những mật sở đều bị giết hết, một tên cũng không sót lại. Cuối cùng còn lại Lan Hướng cùng vài tên tử sĩ võ công giỏi trấn thủ ở tổng đàn Hoa Vũ phường.
Lan Trùng cùng tử sĩ đều bị vây khốn ở bên trong phòng, nhưng bọn hắn không lùi bước chút nào, bảo vệ cửa bên trong nội thất, tiến một tên liền giết một tên. Sau khi làm trung thần của Nhạc Quốc, Lan Trùng chỉ muốn một lòng giúp sức vì nước, lại không biết hoàng tử mà hắn nguyện trung thành là kẻ giả mạo. Hắn chỉ huy mấy người còn lại giữ vững nội thất (bên trong phòng) không chịu đầu hàng. Dục Vương thấy thế, chỉ huy thuộc hạ bao vây cửa ra, châm lửa đốt phòng, nếu bắt sống không được thì đem bọn hắn đốt cháy. Trong phòng Lan Trùng thấy bốn phía châm lửa, than dài một tiếng: “Đại thế đã mất.” Hắn nhặt lên bảo kiếm ánh sáng trong suốt, lướt nhìn một chút vài tên tử sĩ bên cạnh, “Ai, trời diệt Đại Nhạc, không ai có thể vãn hồi (thay đổi trở lại như cũ), chư vị, chúng ta xuống âm phủ giúp sức cho Nhạc Vương đi!” Nói xong đem kiếm chém qua, liền thấy trên cổ một đường kiếm thật sâu, máu đỏ tươi nghiêng theo đó mà tuôn xuống. Vài tên tử sĩ thấy như thế, cũng đều giơ lên kiếm tự vận.
Cứ như vậy, Viên Kiệt cùng một đám thủ hạ của hắn dưới sự chứng kiến của ánh trăng đều đã tiêu vong, mà trong ngoài kinh thành, cùng với trong ngoài hoàng cung, khắp nơi bắn tung tóe đầy vết máu.
Dục vương lệnh che quân sâm lĩnh Lương Từ Hứng, Ngô Nham phong chia ra thanh tra dư đảng phản đồ, muốn cho dân chúng kinh thành nhanh chóng an định lại. Trong hoàng cung, Hàn Dư cùng Bạch Quyết đều đem những phản tặc đầu hàng trói lại, cũng sai người áp giải bọn họ xuống chờ đợi thẩm vấn, rồi sau đó lại chạy đến Hoa Tiển ung phục mệnh hoàng đế.
Người trong Duyên Hi cung nơi nơi thi thể chất đống hỗn độn, dính đầy vết máu, Tào Thịnh nhanh chóng lôi kéo Lâm Vũ dời đến Hoa Tiển cung, Phó Tử Minh cũng theo sát sau đó. Thấy mọi người tiến vào, Lâm Vũ muốn rút ra bàn tay bị Tào Thịnh cầm chặt, lại không nghĩ bị hắn gắt gao túm chặt, nàng cúi đầu yên lặng thối lui đến phía sau Tào Thịnh, không muốn để cho người khác nhìn được. Phó Tử Minh ở một bên yên lặng nhìn nàng, hắn biết bây giờ còn không phải là thời điểm nói chuyện, nên tự động thối lui đến nơi nào đó.
Nghe Hàn Dư cùng Dục Vương bọn họ báo cáo lại những việc trải qua lúc dập tắt phản đảng, Tào Thịnh không nhịn được gật đầu, hắn có thể mang theo một đám trung sĩ nhanh chóng thông qua hành động lần này, thích thú hỏi: “Lần này các ngươi tổng cộng tróc nã bao nhiêu người?”
Dục Vương bái chào, thấy hoàng huynh ý bảo miễn lễ, liền đứng thẳng dậy: “Hồi bẩm hoàng huynh, thần đệ đã tuân theo thánh chỉ đem phản tặc giết không cần hỏi, không lưu lại người sống nào.”
Hàn Dư vừa tiến đến liền thấy được phía sau Tào Thịnh có một nữ nhân, chính là nàng cúi đầu, hắn cũng không dám nhìn chằm chằm nàng, nghe được câu hỏi của hoàng thượng, liền cúi đầu trả lời: “Thần, tổng cộng bắt được một trăm tên thái giám phạm tội, còn lại đã bị chém chết tại chỗ.”
“Tốt! Bọn họ cũng là đồng bọn của Viên Kiệt, giống nhau chém eo vứt bỏ thành phố.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Hoàng Cách, Trần Siêu!” ( Trần Siêu: Lại Bộ Thị Lang.)
“Có nô tài!” “Có thần!”
“Các ngươi mang theo vài tên thủ hạ đáng tin cậy, đối với tất cả thái giám cung nữ ở Nghiêm gia thanh tra, lần lượt đề ra nghi vấn, cần phải đem dư đảng trong hoàng cung điều tra rõ ràng!”
“Dạ!”
Đợi cho mọi chuyện về cơ bản đã xử lý hoàn tất, Tào Thịnh liền cho những người còn lại lui ra, lưu lại Lâm Vũ cùng Phó Tử Minh ba người bọn họ. Hắn xoay người nhìn rồi nhanh chóng kéo Lâm Vũ, ôn nhu nói: “Lâm Nhi, ta đã phái người đi tìm độc Vương cầu thuốc giải. Mấy ngày nay, thật sự khổ cho ngươi.”
Lâm Vũ lắc đầu, “Rầm” một tiếng quỳ xuống, hai mắt thẫn thờ nhìn Tào Thịnh nói: “Hoàng thượng, nhờ ân huệ mấy ngày nay của ngài, dân nữ đã trải rất tốt. Dân nữ địa vị rất nhỏ, cũng là chịu không nỗi long ân của hoàng thượng. Dân nữ cả gan, thỉnh hoàng thượng buông tha Lâm Nhi!”
“Ngươi......” Tào Thịnh thấy hai mắt mù sương lộ ra một tia kiên nghị của nàng, trong lòng ẩn ẩn đau xót, lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, Phó Tử Minh cũng quỳ xuống, “Hoàng thượng, Độc Vương kia không phải là người có thể dùng tiền quyền thu phục, huống chi ‘ diệt thế ’ chi độc này ngay cả hãn hữu hắn chưa chắc sẽ cho. Thảo dân từng là sư huynh của Độc vương Lệnh Hồ Diệp, đối với tính nết của hắn hiểu biết rất rõ, hắn tất yếu phải nhìn được người trúng độc, mới có thể chịu cho giải dược. Trước mắt đã dọ thám biết được Lệnh Hồ Diệp ở Dịch Khải phương Nam, thảo dân muốn mang Lâm Vũ đi trước, thỉnh hoàng thượng thành toàn!”
Tào Thịnh nắm chặt tay Lâm Vũ, bình tĩnh nhìn nàng như muốn đem nàng nhu nhập vào trong lòng, hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng buông tay nàng ra: “Lâm Nhi, ngươi đi tìm Lệnh Hồ Diệp trị liệu đi!”
“Nhưng, ta vẫn như cũ sẽ không buông tay!” Cuối cùng những lời này hắn lại yên lặng để ở trong lòng. Nàng đã phải đi, hắn cũng sẽ không hội cứng rắn giữ lại, hắn sẽ cho nàng thời gian, cũng cho mình thời gian. Nhưng hắn biết rõ, trên đời này, sẽ không còn có Lâm Vũ thứ hai.
Cứ như vậy, ở vài ngày sau khi cử hành Vạn Bác hội chấm dứt, Phó Tử Minh mang theo Lâm Vũ cùng tiểu Hàng, trong sự đưa tiễn tha thiết lệ nóng doanh tròng của Lan Cơ, lặng yên rời khỏi Vận kinh.
Hàn Dư vẫn luôn bận việc bình chọn học sĩ của Vạn Bác hội, sau khi nhận được tin tức này thì các nàng dĩ nhiên đã rời kinh.
Lâm Vũ có thuận lợi lấy được giải dược không? Kế tiếp, Lâm Vũ phải đối mặt là cái gì? Mời xem quyển thứ hai: Giang Nam phong vân
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...