Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Lâm Vũ vừa cảm giác ngủ được cực kì thoải mái, khi nàng mở mắt ra thì lại phát hiện chính mình bị một người ôm. Nàng kinh dị xoay người, liền nhìn đến dung nhan tuấn dật kia gần ngay trước mắt, lần đầu tiên nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt tuấn tứ, lông mày sắc như đao gọt, cái mũi cao ngất cong cong, đôi môi cười mím thành một cái tuyến, hắn ngủ thoạt nhìn không có cứng rắn lạnh như vậy, nhiều hơn một phần nhu hòa.

Nghĩ vậy, nàng đột nhiên cảm giác không đúng, bối rối cúi đầu, nhìn đến y phục của mình vẫn hoàn hảo vô khuyết, thở ra một hơi, nàng nhẹ nhàng nâng tay hắn ôm mình lên, nhưng thình lình nghe được một tiếng hừ nhẹ của hắn: "Ngươi cứ muốn tránh đi ta như vậy?" Tay nâng lên lại ôm chặt, hắn nâng mặt của nàng lên, khiến nàng không thể không đối mặt hắn, ánh mắt thâm thúy đã tràn ngập một tia lạnh lùng: "Ta sẽ không bắt buộc ngươi, nhưng ngươi phải phối hợp ta."

Lâm Vũ nhìn hắn, chỉ cảm thấy cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia có lực hấp dẫn cực lớn, nàng không thể không cúi nghiêng mắt, thưa dạ nói: "Dân nữ hiểu được."

"Ngày mai lên, mỗi đêm ta đều sẽ phái người tiếp ngươi lại đây, muốn cho bọn họ biết, ta đã bị ngươi mê hoặc. Mà ngươi, biết làm sao đi phục mệnh chứ?"

"Dân nữ biết."

Cảm giác được nàng cố ý trốn tránh, hắn không giận ngược lại cười, tuy rằng tối hôm qua bị tuyệt sắc dung mạo của nàng mê hoặc, nhưng hắn làm đế vương, gặp nhiều mỹ nữ các loại, hắn biết rõ, chính mình phải cần không phải người tuyệt sắc, mà là có thể cùng hắn vinh nhục, cũng có lòng dạ rộng lớn, người huệ chất lan tâm. Hắn luôn luôn tìm kiếm, tìm kiếm người như vậy, hắn ở trên người Lâm Vũ nhìn đến một ít gì đó làm hắn ngạc nhiên. Nàng kiên cường độc lập, không phụ quyền quý, nàng đầy bụng tài tình, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt hắn chưa từng biết, nàng có phải người hắn muốn tìm có thể cùng hắn vượt cả đời và chấp chưởng thiên hạ hay không? Hắn tin tưởng, đáp án này sẽ công bố ở không lâu sau, nhưng ở phía trước, hắn cần quan sát nàng sâu hơn, thử nàng, một khi xác nhận, hắn sẽ nắm chặt không buông, ai cũng không thể đem nàng cướp đi từ trong tay hắn.

Nghĩ như vậy, hắn dùng tay gảy nhẹ một luồng tóc dài ở dưới vành tai nàng lên, nàng muốn lảng tránh, lại phát hiện hắn ôm càng chặc hơn, cái miệng của hắn mỉm cười, bứt lên một cái độ cong đẹp mặt, khi bộ mặt đường cong lạnh lùng của hắn nhu hòa xuống, hắn cố ý lấn đến gần nàng, mặt của nàng đỏ lên một chút, tâm cũng không khỏi đập thình thịch, nhìn đến mặt của hắn dần dần tới gần, thân thể của hắn đột nhiên trở nên cứng ngắc, không tự chủ được hai mắt nhắm nghiền, cái gọi là nhắm mắt làm ngơ, hắn chủ động, nàng sẽ không động, lấy tịnh chế động, nàng không tin người sĩ diện như hắn sẽ cứng rắn Phách Vương thượng cung.

Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn ngay tại trước mặt nàng, nhưng hơi thở này thực bằng phẳng. Mặt của hắn từ khuôn mặt của nàng nhẹ nhàng sát qua, ở bên tai nàng dừng lại, "Ngươi biết làm sao phối hợp ta chứ?"

Lâm Vũ vừa định mở miệng, lại bị hắn chận môi, lưỡi của hắn nhẹ từ hàm răng mở ra của nàng đưa vào, cũng cố ý trêu chọc đầu lưỡi của nàng, nàng bối rối khép lại hàm răng, cắn hắn, ý đồ ngăn cản đầu lưỡi của hắn tiến công, hắn không chút nào lùi bước, một bàn tay vẫn gắt gao bóp chặt nàng, tay kia thì đem y phục của nàng xé mở, ném đi ra ngoài. Thân thể mịn nhẵn như son của nàng lập tức bày ra trước mắt, hắn không khỏi hút một hơi khí thật sâu, Lâm Vũ trên giường hoảng sợ hé miệng muốn hét to, lại bị hắn đột nhiên điểm trúng á huyệt, nàng hung hăng trừng mắt hắn, trời biết cái gọi phối hợp của hắn là cái gì, nàng cũng không hy vọng lên lớp giáo dục giới tính khóa, nàng ý đồ dùng chân đá văng hắn ra, cũng đang lúc này nghe được một tiếng kêu gọi ngoài màn giường: "Hoàng thượng, nên đứng dậy." Xuyên thấu qua cái màn hơi mờ, lại đem nàng kéo vào ngực mình, trong lúc lơ đảng điểm á huyệt của nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi đi an bài đồ ăn sáng cho ta và Lâm nhi đi. Mặt khác, lại chuẩn bị một bộ quần áo cho Lâm Nhi."

Trương Cửu liếc quần áo trên mặt đất một cái, âm thầm mừng cười, vội trả lời: "Bây giờ nô tài đi chuẩn bị!" Hắn lui ra sau, kêu vài tỳ nữ chuyên môn hầu hạ Lâm Vũ, đợi tỳ nữ khác hầu hạ hoàng đế thay quần áo xong, sau khi hoàng đế đi ra nội thất, nhóm tỳ nữ liền nối đuôi nhau mà vào. Các nàng thuần thục mặc quần áo cho Lâm Vũ, cũng hầu hạ rửa mặt chải đầu, thu thập quần áo trên mặt đất, sửa sang lại đệm giường. Lâm Vũ thấy các nàng thu thập giường, đột nhiên nghĩ đến cái gì, muốn tới ngăn cản, đã thấy trên giường rõ ràng hiện ra dấu đỏ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mới ý thức tới, tất cả vừa rồi, đều là hắn đang diễn trò, mà nàng, cũng không phải một diễn viên tốt.

Đợi nhóm tỳ nữ búi tóc xong cho Lâm Vũ thì trong sảnh Hoa Tiển cung đã bày xong đồ ăn sáng. Ở dưới sự hướng dẫn của một cung nữ chủ sự, Lâm Vũ đi vào thiên sảnh. Tào Thịnh đã thấy nàng tiến vào, ngón tay rung rung hạ xuống, trong đầu lập tức hiện lên thân thể vừa rồi chứng kiến, khi nào thì hắn cũng trở nên chưa thỏa mãn dục vọng như thế rồi, hắn không khỏi cưỡng chế suy nghĩ bay loạn trong mình, cười nói: "Lâm Nhi lại đây, ngồi cạnh trẫm." Lâm Vũ nhìn vị trí hắn chỉ chính là chỗ kế bên hắn, khẽ cắn môi một cái, làm cho mình bình tĩnh, hắn là đang diễn trò, diễn trò, lo lắng ngồi lên.

Khi thái giám thử độc thì Tào Thịnh luôn luôn nhìn nàng, bên miệng lộ vẻ cười, ánh mắt sâu thẳm lộ ra một chút nhu tình, Lâm Vũ nhìn xem nội tâm lại sợ hãi từng đợt, hình dáng cúi đầu như bằm tỏi. Đợi sau khi thái giám xác định đồ ăn không khác thường, hắn liền ôn hòa hỏi nàng: "Muốn ăn cái gì?" Lâm Vũ nhìn đại tiệc từng đạo sắc hương vị đều đủ trước mắt, chợt cảm thấy khẩu vị mở rộng ra, phải biết rằng đồ hoàng đế ăn là thiên hạ mỹ vị a, nàng nhất định phải hảo hảo mà nhấm nháp không còn một mống, nàng trước chỉ chỏ một món ăn ở chỗ xa nhất, "Dân nữ muốn ăn cái kia."

"Tốt, trẫm cũng muốn mỹ nhân gối kia."

Lúc này, thái giám thực tự giác gắp 2 cái mỹ nhân gối trong mâm, phân biệt để vào trong 2 cái đĩa nhỏ, để lên cho hoàng đế và Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn thứ hình dạng mỹ nhân gối trong suốt trong sáng trong cái dĩa kia, cảm thấy nó tựa hồ thực yếu ớt, liền cẩn thận kẹp nó lên vội đưa vào miệng, lại thình lình nghe được Tào Thịnh bên cạnh than nhẹ một tiếng: "Ai, vẫn cảm thấy mỹ nhân gối này xốp giòn ngon miệng, hôm nay mới biết còn chưa bằng một phần Lâm nhi của ta." Nghe nói như thế, Lâm Vũ thiếu chút nữa đem mỹ nhân gối đang kẹp lấy làm rơi, nàng lại nhắc nhở chính mình, hắn đang diễn trò, diễn trò, dừng một chút, đem khối mỹ nhân gối kia đưa vào trong miệng, vừa vào liền tan ra.


Tiếp theo nàng lại chỉ hướng một cái bàn khác, "Dân nữ còn muốn ăn cái kia."

"Đó là cổ người ngọc. Tiểu Lục, ngươi cũng gắp hai phần lại đây."

"Vâng!" Thái giám theo lời gắp 2 cái, phân biệt trình lên.

Lâm Vũ nhìn món đồ ăn làm giống như cái cổ được đặt trước mắt, sau khi xem hoàng đế ăn hết, nàng vẫn chưa kẹp lên, Tào Thịnh nhìn nàng chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn kia lại chưa động, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"

"Ách, không có, dân nữ suy nghĩ, tên này như thế nào được đến?" Được rồi, ngươi lại có lời kịch gì, nói trước nói trước, nàng chờ.

Tào Thịnh cười, Lâm Vũ cảm thấy nụ cười kia có điểm chói mắt, lại nghe hắn nói: "Ngươi nếm thử trước."

Lâm Vũ dùng dư quang quét mắt nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn đem cổ người ngọc đưa vào trong miệng, Tào Thịnh lại nói tiếp: "Cổ người ngọc vào miệng, làm cho trẫm nhớ về cổ ngọc của các mỹ nhân. Liền như lúc này, trẫm nhấm nháp nó, lại nghĩ đến tối hôm qua, đắc ý vẫn còn chưa hết." Ánh mắt tuỳ ý của hắn nhìn chằm chằm cái cổ Lâm Vũ, hại Lâm Vũ thiếu chút nữa bị sặc. Đều nói bữa sáng là cực kỳ quan trọng, được rồi, vì khỏe mạnh của nàng, vì mỹ thực thiên hạ này, nàng nhịn.

Tào Thịnh thấy nàng một bộ quẫn dạng, cố nín cười, nghiêm túc nói: "Từ từ ăn, đừng nghẹn, đây là quy củ trong hoàng cung, ngươi phải quen." Nói xong đưa cốc nước của hắn cho nàng.

"Khụ khụ..." Được rồi, nàng sẽ quen, nàng tiếp nhận ly nước kia uống, nghĩ rằng nhất định phải luyện một thân bản lĩnh mặc kệ hắn nói cái gì nàng cũng có thể ăn vào được.

Cứ như vậy, Tào Thịnh vừa ăn một món vừa "giải thích" một câu, Lâm Vũ ăn một bữa sáng vừa phong phú lại khó quên, nàng lại không biết, vài ngày sau này thời gian ăn sáng cũng phải vượt qua như vậy.

Mà tất cả này, Trương Cửu hầu hạ một bên đều xem ở đáy mắt.

Ăn xong, Lâm Vũ liền bị Trương Cửu mang xuống, vì ngăn ngừa mọi người nghệ phường khả nghi, hắn cho nàng dịch dung một lần nữa, khôi phục bộ dáng khi tiến cung, lại bắt đầu tiến trình luyện múa một ngày.

Lâm triều trở về, trong Hoa Tiển cung, Tào Thịnh để lại Tào dục, Hàn Dư và Bạch Quyết.


Hàn Dư đem tin tức tra xét nghệ phường nhiều ngày báo cho Tào Thịnh, chỉ thấy vẻ mặt Tào Thịnh tối tăm, nghe Hàn Dư báo xong, hắn lạnh mặt nói: "Hàn Dư, ngươi cũng biết bảy ngày sau bọn họ có hành động ở trong cung?"

Hàn Dư cả kinh trong lòng, lại chỉ có thể lắc đầu, "Thần, không biết."

"Tra xét của ngươi chỉ biết thứ nhất, lại không thể vào sâu." Tào Thịnh dừng một chút, lại nhìn về phía Bạch Quyết, "Bạch Quyết!"

"Thần ở!"

"Bên Lan Cơ có tin tức gì?"

"Bẩm hoàng thượng, Lan Cơ báo bọn họ đã nhiều ngày mỗi đêm đều có thảo luận bí mật, mà nàng không thể tham dự, không thể dọ thám biết."

"Hoàng đệ, cơ sở bí mật ngoài cung của bọn họ có động tĩnh mới không?"

"Theo thần đệ tra xét đã nhiều ngày, trừ Viên Kiệt sớm vào ra trễ, ba ngày trước, chỗ bí mật kia còn lục tục tiến vào mười người, lại không thấy ra, thần sợ đả thảo kinh xà, chưa phái người lẻn vào. Mà mỗi đêm Viên Kiệt đều trở về chỗ bí mật trong cung Lan Cơ."

"Những người đó, ngươi đều có thể ghi nhớ tướng mạo?"

"Thần đệ đã phái người vẽ, mời hoàng huynh xem." Nói xong từ trong tay áo lấy ra một bức họa cuốn.

Tiếp nhận bức hoạ cuộn tròn, Tào Thịnh đi xuống bàn, khoanh tay phía sau, lâm vào trầm tư.

Lúc này, Hàn Dư nói: "Dục Vương, những người bí mật hộp họp, có người có vóc dáng xấp xỉ như chúng ta không?"


Nghe được lời này, ánh mắt Tào Thịnh sáng lên, "Hàn Dư hỏi rất hay, chúng ta sẽ phái người giả dạng một người trong đó lẻn vào trong đó."

"Hoàng huynh nói đúng, trong những người bí mật hội họp, thật có một người vóc người tương tự với Hàn đại nhân."

"Nga?" Tào Thịnh đem bức hoạ cuộn tròn mở ra. Dục Vương chỉ vào một người trong đó nói: "Đây là người hôm qua mới vào, chắc là một Đường chủ Viên Kiệt thiết lập."

Ánh mắt Tào Thịnh chợt lóe, liền nói: "Hàn Dư! Ngươi nhanh chóng tìm cách lẻn vào, cần phải đem việc mưu đồ bí mật tra xét rõ ràng!"

"Thần tuân chỉ!" Hàn Dư khom người quỳ xuống, lại nghĩ đến Lâm Vũ, thích thú nói: "Hoàng thượng, thần sẽ lẻn vào, vậy việc nghệ phường người nào sẽ phụ trách?"

Tào Thịnh nhìn hắn, trong mắt sâu thẳm không có bất kỳ cảm xúc, "Hàn Dư, ngày mai ta sẽ hạ chiếu phái ngươi đi. Mấy ngày trước đây báo lên nói học sĩ Vạn Bác hội nơi đó tiến cử vẫn chưa đến kinh, nhưng trẫm đã mật báo bọn họ hướng lên đường vào kinh. Trong chiếu chỉ của trẫm phái ngươi đi đường thẳng để che dấu tai mắt người, để ngươi lẻn vào trong chỗ Viên Kiệt. Về phần nghệ phường, trẫm đều có an bài."

"Dạ! Thần cẩn tuân ý chỉ!"

Tào Thịnh gật gật đầu, nhưng trong lòng căng thẳng, "Chúng ta có thể lẻn vào trong bọn họ, bọn họ cũng cũng có thể..." Hắn nhìn kỹ hoàng đệ trước mặt, Hàn Dư và Bạch Quyết, hơi ngừng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cần phải để ý người khác lẻn vào trong chúng ta."

Ba người vừa nghe, chợt cảm thấy kinh hãi, liền nói: "Thần tự nhiên cẩn thận làm việc."

Sau khi an bài tất cả thỏa đáng, mọi người lui ra, Tào Thịnh trở lại chỗ ngồi, nhưng vẫn nhíu chặt lông mày, còn có một chuyện hắn còn để trong lòng, liền lớn tiếng kêu: "Bạch Quyết!"

Bạch Quyết phòng thủ ở ngoài cung lập tức đẩy cửa đi vào, "Thần ở!"

"Sáng nay cho ngươi điều tra việc, có manh mối gì?"

"Thần đã nói Huyền Ky việc ám sát này, hai ngày sau sẽ hồi âm."

"Tốt, các ngươi hãy lui ra sau đi."

Huyền Ky các là cơ cấu chuyên môn vơ vét tin tức giang hồ, hôm nay, trong vòng một ngày các chủ  lại nhận được hai việc ủy thác giống nhau, một người là ân nhân cứu mạng của hắn -  Phó Tử Minh, một người khác còn lại là anh em kết nghĩa của hắn - Bạch Quyết, trong tay hắn suy đoán hai phong thư ủy thác, chỉ muốn độc vương này, lại phạm vào tai họa gì? Bất quá, người kia như vậy, cho dù phạm chuyện lớn hơn nữa, phỏng chừng cũng sẽ không để ở trong lòng. Đảo qua báo cáo trên bàn, hắn nhanh chóng thả một con bồ câu đưa tin, bay về phía nam.


Đã xong tập luyện một ngày, Lâm Vũ trở lại trong phòng, nghĩ đến đợi lát nữa nàng lại muốn đi đối mặt hoàng đế kia, nàng không khỏi đau đầu một trận, ai, hành động a hành động, kiếp trước không có học được nửa phần từ mẫu thân kia, nay lại chịu lấy người dạy dỗ. Nàng thực hoài nghi, hoàng đế và mẫu thân có quan hệ hay không, nghĩ đến diện mạo của Dục vương kia, ẩn ẩn cảm thấy mẫu thân là mẫu hậu của bọn họ hoá thân. Trong ngày này, trừ tập luyện không rảnh nghĩ điều khác, lúc nghỉ tạm, trong đầu của nàng liền hiện lên bóng dáng hoàng đế kia, lái đi không được.

Nàng buồn bực cởi quần áo, chìm xuống trong thùng gỗ, vốc nước ấm, vẩy lên người, chỉ có lúc tắm rửa, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình, không có bất kỳ người nào quấy rầy, chỉ có một mình nàng, tận tình hưởng thụ tắm hoa tươi này. Nhưng, trời không theo ý người, trên xà nhà, sớm có một người nằm trong đó, hắn bình tĩnh nhìn Lâm Vũ, từ khi nàng cởi quần áo đi vào trong thùng, tỉ mỉ rửa ngọc thể băng cơ kia, bọt nước tóe lên bốn phía, tim của hắn sớm đã mênh mông không thôi. Hôm nay hắn trước thời gian tan mật đàm, liền vì có thể gấp trở về xem nàng, người của hắn đã báo, hôm qua hoàng đế đã giữ nàng lại thị tẩm, như vậy nàng lúc này, đã không còn là thân hoàn bích, nghĩ đến đây, tim của hắn sẽ bị đau một trận. Hắn còn chưa kịp nhấm nháp tư vị của nàng, lại đem nàng tặng cho kẻ địch của hắn. "Tào Thịnh, ta chắc chắn cho ngươi sống không bằng chết."

Sau khi Phó Tử Minh đem việc Lâm Vũ ủy thác phó thác cho Huyền Ky các, lại vẫn cảm thấy lòng có nghi ngờ, hắn tổng thấy Lâm Vũ lén gạt đi cái gì, màn đêm buông xuống thì nghĩ Lâm Vũ nên trở về phòng rồi, hắn liền lén vào hoàng cung. Hắn lặng lẽ đi vào bên ngoài phòng Lâm Vũ, nghe được tiếng nước ào ào bên trong, bất động thanh sắc ẩn ở chỗ tối. Không biết một chỗ tối bên ngoài còn có một người, đúng là Bạch Quyết. Bọn họ đều ngừng thở, yên lặng nghe động tĩnh trong phòng.

Viên Kiệt trên xà nhà thấy Lâm Vũ đã tắm xong đứng dậy, trực tiếp rơi thẳng xuống dưới, vừa vặn đứng lại ở trước mặt Lâm Vũ, ánh mắt hắn lóe hoa lửa, lại mãnh liệt kềm chế sự xúc động muốn đè nàng xuống, nói giọng khàn khàn: "Ngươi thật đẹp!"

Lâm Vũ nhìn đến hắn đột nhiên xuất hiện, nhất thời bối rối một trận, vội vàng đem thân mình lẻn vào trong nước, hít một hơi thật sâu, nhắc nhở mình nhất định phải trấn định, nàng xem đến ánh mắt mê mang của hắn nhìn mình chằm chằm, trong đầu chợt lóe, nhẹ giọng nói: "Bẩm điện hạ, bên hoàng đế, ta đã làm tốt. Hoàng đế nói muốn ta nhiều ngày đều đi thị tẩm, không biết điện hạ muốn ta làm như thế nào?"

Viên Kiệt nghe nàng nhắc tới Tào Thịnh, giận theo tâm ra, tàn khốc nói: "Ngươi chỉ cần mê hoặc hắn, hắn đã trúng độc, bảy ngày sau, ta nhất định sẽ không để cho hắn sống tốt!" Nói xong hắn dần dần đến gần nàng, vươn tay muốn đụng chạm khuôn mặt của nàng.

"Ta lo lắng cho điện hạ a." Lâm Vũ bất động thanh sắc lui về sau, lại phát hiện đã ở bên cạnh thùng gỗ.

"Mỹ nhân cớ gì nói ra lời ấy?" Viên Kiệt không có phát giác dị trạng của nàng.

"Nếu điện hạ giết chết hoàng đế, đi lên ngôi vị hoàng đế, vậy Vương gia vẫn nắm giữ trọng binh, ta lo lắng ngôi vị hoàng đế này của điện hạ khó có thể ngồi yên."

"Ha ha, mỹ nhân quá lo lắng." Viên Kiệt tiến thêm một bước lấn đến gần, đầu ngón tay đã đưa về phía cổ của nàng, khẽ cười nói: "Hắn đã chết, nhưng không người biết được, mọi người chỉ biết quỳ lạy hoàng đế, cũng không biết bọn họ quỳ lạy là hoàng đế thực hay là hoàng đế giả."

Lâm Vũ cả kinh, cảm thấy sáng tỏ.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của tiểu Nguyên: "Cô nương, ngươi tắm xong chưa? Trương công công đang ở bên ngoài chờ."

Nghe một tiếng kêu gọi, Lâm Vũ chỉ muốn lập tức ôm lấy tiểu Nguyên, thích thú lớn tiếng trả lời: "Uh, lập tức xong ngay."

Viên Kiệt tức giận, lại vẫn hôn nàng, thật sâu đòi lấy hương thơm của nàng, rồi sau đó vẫn chưa hết ý nhảy lên xà nhà, đợi Lâm Vũ đi rồi, âm thầm lặng lẻ lẻn về phòng Lan Cơ.

Phó Tử Minh vẫn nấp trong chỗ tối, nắm thật chặc nắm tay, các đốt ngón tay rung động khanh khách, trong đầu của hắn không ngừng vọng lại những lời mới vừa nghe thấy, đáy mắt một mảnh mờ mịt, trong lồng ngực tích tụ không biết là hận hay là đau, lầm bầm lầu bầu, một lần lại một lần lặp lại: Lâm Vũ, vì sao ngươi phải làm như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận