Năm ngày sau, thương tích trên người Độc Cô Hiểu đã khỏi hoàn toàn, mà hai người dọc đường đi ăn uống tiết kiệm cuối cùng đã tới ngoại ô kinh thành.
Nhìn cổng thành cao lớn uy nghiêm cách đó không xa, Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên trở nên bất an.
Tuy tính cách Độc Cô Hiểu biến đổi thất thường nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở chung một thời gian dài, nếu như đúng theo lời hắn nói rằng Lục Thiên Diệc hạ quyết tâm phải dồn hắn vào chỗ chết, hóa ra mình đang hại hắn sao?
” Độc Cô Hiểu,” Lâm Bảo Nhi dừng bước nhìn nam nhân bên cạnh.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi hiện tại hối hận vẫn còn kịp.”
“Ngươi không phải muốn cứu Tư Đồ Lăng An sao?” Nhắc tới bốn chữ Tư Đồ Lăng An, khẩu khí Độc Cô Hiểu có chút chua.
“Ta…có thể nghĩ biện pháp khác.” Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói, chẳng hạng như nàng có thể tìm nhờ Thanh Thần hỗ trợ.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Độc Cô Hiểu cúi đầu nhìn Lâm Bảo Nhi thản nhiên hỏi.
“Ai có thời gian rỗi…lo lắng cho ngươi, ta chỉ là…chính là…” Lâm Bảo Nhi bất giác vặn vẹo ngón tay, “Quen biết một thời gian, ta không muốn hại ngươi.”
“Nếu ta dám một mình đến đây, tự nhiên đã có tính toán trước, nàng không cần phải lo lắng. Lần này chắc nàgn không thành quả phụ đâu. Cho dù thật sự có thành quả phụ, ta cũng sẽ đem tất cả tài sản để lại cho nàng.”
“Ngươi…” Lâm Bảo Nhi ngước mặt lên, nàng phát hiện Độc Cô Hiểu gần đây hình như càng ngày càng hài hước.
“Tốt lắm!” Độc Cô Hiểu nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Bảo Nhi, “Vào thành đi! Còn không đi vào, người ở bên trong sẽ sốt suột.”
Hai người sóng vai bước vào đại môn kinh thành. Giống như Độc Cô Hiểu dự đoán, hai người vừa tiến cửa thành đã bị một đám người vây lấy.
“Sư phụ!”
Phong Thập Nhất bước ra từ trong đám người, vẫn như cũ, lòng tràn đầy kích động nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi đã trở lại!”
“Thập Nhất!” Lâm Bảo Nhi cười hiểu ý, “đã lâu không gặp, Tư đồ…hắn không có việc gì chứ?”
Phong Thập Nhất nhìn Độc Cô Hiểu bên cạnh, “Tư Đồ đại nhân hoàn hảo, hắn phái ta tới đây đón ngươi cùng Nhữ Nam Vương hồi phủ.”
“Tới đón chúng ta?” Lâm Bảo Nhi nao nao, Tư Đồ Lăng An thế nhưng đối với hành tung của bọn họ rõ như lòng bàn tay.
Phong Thập Nhất hướng Độc Cô Hiểu cúi đầu cung kính nói, “Vương gia thỉnh!”
Độc Cô Hiểu mỉm cười, bình thản ung dung đi về phía trước.
Phong Thập Nhất đi bên cạnh Lâm Bảo Nhi, vừa đi vừa nói nhỏ bên tai nàng, ” Tư Đồ đại nhân gần đây tâm tình không được tốt, tính tình cũng thật nóng nảy, sư phụ, ngươi sau khi trở về cũng nên cẩn thận một chút.”
“Hắn nóng nảy! Ta còn nóng nảy hơn!” Lâm Bảo Nhi phản đối nhún nhún vai, trong ấn tượng của nàng Tư Đồ Lăng An cho tới bây giờ đều không phát hỏa với nàng, cho nên nàng không tưởng tượng ra Tư Đồ Lăng An phát hỏa là thế nào.
Phong Thập Nhất ở bên cạnh rụt đầu, Tư Đồ đại nhân nổi giận lên thật sự…thật sự đáng sợ…
Tư Đồ phủ đại môn rộng mở, Lâm Bảo Nhi cùng Độc Cô Hiểu đi theo Phong Thập Nhất thẳng tới Tư Đồ phủ phòng khác ở hậu viện. Xoảng rầm.
Từ rất xa, Lâm Bảo Nhi chợt nghe thấy một trận đồ vật bị ném vỡ.
“Các ngươi đều là một đám vô dụng!”
“Nô tài biết sai rồi, thỉnh chủ tử bớt giận.”
Tư Đồ Lăng An rống giận, bọn gia đinh cúi đầu cầu xin tha thứ, âm thanh đứt quãng truyền đến tai Lâm Bảo Nhi. Nàng kìm lòng không được nhíu mày.
“Tư Đồ đại nhân sao lại tức giận như vậy?”
Độc Cô Hiểu đứng ở cửa hứng thú nhìn vẻ mặt tức giận của Tư Đồ Lăng An.
Tư Đồ Lăng An quay sang, nhìn thấy Độc Cô Hiểu cùng Lâm Bảo Nhi thì sắc mặt khẽ biến, thịnh nộ ban đầu giảm bớt, tuy nhiên vẻ âm u trong đáy mắt lại càng ngày càng đậm.
“Nhữ Nam vương!” Tư Đồ Lăng An trở về bộ dáng tươi cười thường ngày ” đã lâu không gặp, gần đây có chuyện tốt a?”
“Hoàn hảo!” Độc Cô Hiểu gật gật đầu, “Bổn vương vừa mới thành thân, chắc Tư Đồ đại nhân đã nghe nói đi!”
Tư Đồ Lăng An vẻ mặt khẽ biến, đưa ánh mắt chuyển tới trên người Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi lặng lẽ quay về Tư Đồ Lăng An mở trừng hai mắt, ở trong lòng cầu nguyện hi vọng hắn có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Tư Đồ Lăng An thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt cười, ” Thật muốn chúc mừng Vương gia, chúc mừng ngươi cưới được một vị…Vương phi xinh đẹp như hoa, băng tuyết thông minh!”
Lâm Bảo Nhi ở phía sau dùng sức túm túm góc áo Độc Cô Hiểu, người kia đến bây giờ cũng không quên làm hại nàng.
Độc Cô Hiểu quay đầu lại liếc nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, nói tiếp, “Đúng vậy, nàng vô cùng dịu dàng cẩn thận, cũng thật hiểu ý, trên đường đến kinh may mắn có nàng chăm sóc, bằng không, ngươi có lẽ không còn gặp được ta.”
“Đúng vậy sao?” Tư Đồ Lăng An nhìn chằm chằm Lâm Bảo Nhi, trong mắt phun lửa ghen tị.
Lâm Bảo Nhi cuối thấp đầu, thiện tai thiện tai , rõ ràng Độc Cô Hiểu đang có hàm ý khác, cố ý khiến hắn hiểu lầm.
“Tốt lắm!” Tư Đồ Lăng An phất tay, “Vương gia cùng Vương phi đi đường mệt nhọc, cũng thật mệt mỏi, quản gia, cấp Vương gia Vương phi hai phòng để bọn họ hảo hảo nghỉ ngơi chút đi.”
“Dạ rõ!” Quản gia đứng cạnh gật đầu.
“Khiến Tư Đồ đại nhân lo lắng.” Độc Cô Hiểu kéo tay Lâm Bảo Nhi phía sau, “chúng ta một phòng là được rồi.”
“Hảo!” Tư Đồ Lăng An gằn giọng nói một chữ “Hảo”, “Quản gia, mang hai vị khách quý đi xuống đi!”
Nhìn hai thân người trước mắt chậm rãi biến mất, sắc mặt Tư Đồ Lăng An trong nháy mắt trở nên âm u, dùng sức vỗ vào mặt bàn, “Ba!”, cái bàn trong nháy mắt vỡ tan tành, vụn gỗ bắn ra xung quanh…
” Độc Cô Hiểu!” Mắt Tư Đồ Lăng An thoáng hiện sát khí.
” Tư Đồ,” Phong Thập Nhất đứng một bên than nhẹ, “Ngươi gần đây có phải hay tức giận quá đáng hay không?”
“Ta mặc kệ. Ngươi không thấy bộ dáng hắn vừa rồi rất đắc ý sao?” Tư Đồ Lăng An cố lấy lại vẻ trầm ổn hòa khí trước đây.
“Trong lòng ngươi Độc Cô Hiểu quan trọng hay sư phụ ta quan trọng?” Phong Thập Nhất đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vai hắn, “Vừa rồi ngươi không thấy sư phụ ta nháy mắt liên tục với ngươi sao? Ta tin tưởng nàng có khổ tâm, ngươi đi gặp nàng hỏi rõ là được rồi.”
“Ta tự nhiên đi hỏi chính là…” Tư Đồ Lăng An lạnh lùng cười, nhìn vụn gỗ rơi đầy sàn thì không nói thêm gỉ nữa.
Phòng khách Tư Đồ phủ —
“Không hổ danh là đại quý tộc Đại Mạc hoàng triều, Tư Đồ phủ quả nhiên đủ xa xỉ.” Độc Cô Hiểu thưởng thức cổ vật quý báu trong phòng tán thưởng nói, “Bảo Nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Ta không biết, ta cũng không phải nhà khảo cổ học.” Lâm Bảo Nhi rầu rĩ ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Như thế nào? Ngươi muốn đi ra ngoài?” Độc Cô Hiểu lơ đễnh hỏi.
“Ừm, không có!” Lâm Bảo Nhi lắc lắc đầu, “Ta đi ra ngoài làm gì? Phong cảnh Tư Đồ phủ ta nhìn đã muốn chán.”
“Thật không?” Độc Cô Hiểu cởi áo khoác, thoải mái nằm lên giường, “Ta mệt rồi, nghỉ ngơi một chút. Nàng…nếu không phiền thì ra ngoài tản bộ đi! Tư Đồ phủ lớn như vậy, dù sao chắc vẫn có cảnh ngươi chưa nhìn thấy.” Nói xong, Độc Cô Hiểu ở trên giường nhắm mắt xoay người.
Lâm Bảo Nhi nhìn bóng dáng Độc Cô Hiểu trên giường, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...