“Cái gì?” Lâm Bảo Nhi lập tức trừng mắt nhìn, có độc, vậy Tư Đồ Lăng An không phải. . . . . .
“Bất ngờ? Đau lòng? Hay là cảm giác sống sót sau tai nạn?” Khóe miệng Lục Thiên Diệc mang theo ý cười càn rỡ không che dấu, giống như ác ma đến từ địa ngục.
“Người. . . . . . cuối cùng muốn như thế nào?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Thiên Diệc, nàng thống hận bị kẻ khác thao túng, càng căm ghét kẻ khác tổn thương người mà nàng quan tâm.
Lục Thiên Diệc sửng sốt, “Không ngờ rằng ngươi vẫn còn quan tâm đến hắn, đây là mật chỉ của trẫm!” Nói xong hắn vứt cho Lâm Bảo Nhi một đạo thánh chỉ dán kín, “Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà trẫm giao cho của ngươi, tội khi quân của ngươi sẽ được đặc xá, độc trên người Tư Đồ Lăng An, trẫm sẽ cho hắn thuốc giải, trẫm có thể phong ngươi là quận chúa rồi chỉ hôn cho Tư Đồ ái khanh, tác thành cho các ngươi hữu tình nhân chung thành quyến chúc*. Ngươi thấy thế nào?”
*Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: Người hữu tình sẽ thành thân thích. Chỉ những người yêu nhau thì có thể đến với nhau, kết hôn á.
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Lâm Bảo Nhi mở thánh chỉ ra nhìn vài lần, sắc mặt hơi đổi, Độc Cô Hiểu. . . . . . Chẳng lẽ mình thật sự quen biết người tên là Độc Cô Hiểu kia? Thế giới này nhỏ và tròn tới vậy hả?
“Thế nào?” Lục Thiên Diệc vô cùng tự tin nhìn Lâm Bảo Nhi, giống như biết rằng nàng nhất định sẽ không từ chối.
“Hảo!” Lâm Bảo Nhi cất thánh chỉ vào trong ngực, “Ta đáp ứng người, nhưng mà , người nhất định phải giữ lời.”
“Đương nhiên, nhưng ngươi phải nhớ kỹ độc trên người Tư Đồ Lăng An năm tháng sau sẽ phát tác. Ngươi chỉ có thời gian năm tháng mà thôi.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Bảo Nhi trảm đinh tiệt thiết* trả lời, “Trong vòng năm tháng, ta sẽ dẫn Độc Cô Hiểu xuất hiện ở trước mặt của người.”
*Trảm đinh tiệt thiết: chém đinh chặt sắt, giống với câu như đinh đóng cột. Nghĩa là khẳng định một cách chắc chắn.
“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ phái người tiễn ngươi ra khỏi kinh thành.”
“Tất cả đều nghe theo Hoàng Thượng an bài. Nô tài cáo lui.” Lâm Bảo Nhi cúi đầu rời khỏi ngự thư phòng.
Hôm nay hoàng cung dường như phá lệ im lặng.
Tâm tình của Lâm Bảo Nhi càng ngày càng suy sụp khi nghĩ về nơi mà mình sẽ phải đến, thời điểm đi đến ngự hoa viên, một giọng nói gọi nàng lại.
“Bảo Nhi!”
Lâm Bảo Nhi đứng đó, nàng không cần quay đầu lại cũng biết người kia là ai.
“Ngươi/Nàng không sao chứ?”
Hai người cùng đồng thanh hỏi.
“Ha hả!” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Ta không sao, Tư Đồ. . . . . . Ngươi trúng độc, ngươi có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Ta không sao.” Tư Đồ Lăng An cười dịu dàng “Còn chưa chết được, Hoàng Thượng tạm thời sẽ không kiếm chuyện với ta. Nhưng thật ra nàng không cần phải đi tây nam , ta đã sắp xếp tốt mọi thứ, nàng nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, đến một nơi không ai có thể tìm được nàng, chờ khi nào kinh thành bình an ta sẽ đi tìm nàng.”
“Ta đã tiếp chỉ. Ta phải đi tây nam.” Lâm Bảo Nhi vẫn đưa lưng về phía Tư Đồ Lăng An, nàng không dám quay đầu lại nhìn hắn, nàng sợ chính mình lại nhịn không được khóc nhè.
“Có ta ở đây, nàng sẽ không sao đâu.”
Trước đây hắn vẫn dùng những lời này để an ủi nàng, hiện giờ nàng rốt cuộc đã có thể đem những lời này trả lại cho hắn. “Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mọi việc sẽ tốt thôi, chờ ta trở lại, chúng ta. . . . . . sẽ thành thân, được chứ? Ngươi phải nhớ kỹ đem tất cả vàng bạc tài bảo trong Tư Đồ phủ đều giao cho ta quản lý, còn phải. . . . . .”
“Bảo Nhi!”
Tư Đồ Lăng An từ sau lưng ôm lấy Lâm Bảo Nhi, ôm nàng chặt đến không thở nổi.
“Nàng có biết là nơi đó rất nguy hiểm hay không? Độc Cô Hiểu là ai? Nàng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, độc trên người ta, ta có sẽ có biện pháp giải quyết, nàng không cần lấy sinh mệnh của bản thân để đùa giỡn được chứ?”
“Ngươi làm sao lại. . . . . .” Lâm Bảo Nhi cười mà như khóc, “Trong thế giới này, ta vốn không quen biết ai. . . . . . Ngươi lại là người đối với ta tốt nhất, ta không muốn ngươi có chuyện gì xảy ra, giống như ta cũng sẽ không để cho bản thân có vấn đề gì, ta là Lâm Bảo Nhi không sợ trời không sợ đất, ngươi quên rồi sao?”
Tư Đồ Lăng An cúi đầu chôn ở trong làn tóc của Lâm Bảo Nhi, “Tốt, ta chờ nàng.”
“Ừ!” (Từ đây sẽ đổi Bảo Nhi- Lăng An thành chàng- nàng cho tình cảm nhé)
Lâm Bảo Nhi dùng sức gật gật đầu, “Khi ta không có ở đây chàng nhớ rõ không được. . . . . .không được nhìn những mỹ nữ khác, không được tiêu tiền lung tung, không được đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không được kết giao hồ bằng cẩu hữu*, mỗi ngày phải nghĩ đến ta tám mươi lần, mỗi ngày phải đem ta đặt trong lòng. . . . . . Có biết hay không?”
*Hồ bằng cẩu hữu: nói chung là bằng hữu không tốt.
“Này. . . . . .” Tư Đồ Lăng An ngẩng đầu, dựa vào người Lâm Bảo Nhi, “Thật khó nha, nhưng mà, ta sẽ cố hết sức.”
“Không chỉ cố hết sức, ” Lâm Bảo Nhi quyệt quyệt miệng, “Mà là nhất định phải làm được!”
“Dạ! Tiểu nhân tuân chỉ!”
“Như vậy mới ngoan!” Lâm Bảo Nhi vung vẩy nắm tay phấn nộn của mình, “Nếu như để ta biết mấy chuyện xấu của chàng làm, chàng nhất định phải chết!”
“Tiểu nhân không dám!”
“Tốt lắm, ta phải đi về thu thập đồ đạc, chúng ta. . . . . . Năm tháng sau sẽ gặp lại!”
“Ừ!” Tư Đồ Lăng An đứng tại chỗ gật gật đầu.
“Chàng đi trước đi!” Lâm Bảo Nhi nhìn về phía hắn khoát tay áo.
“Hảo!” Tư Đồ Lăng An không tình nguyện xoay người, thân ảnh gầy yếu dần dần biến mất trong tầm mắt Lâm Bảo Nhi.
“Thật là đồ ngốc!” Khóe môi của Lâm Bảo Nhi nhếch lên thành một đường cung duyên dáng, “Bất quá, ta thích.” Lâm Bảo Nhi cười chính mình rồi tiến về phía đại môn Hoàng cung, đang đi lại bị một thân ảnh cản đường.
“Ta nghĩ, ta là không phải đến nhầm thời điểm.”
Lục thiên Mặc thân mặc cẩm bào màu tím, híp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Lục. . . . . . Vương gia? Ngươi sao lại ở trong này?” Lâm Bảo Nhi lui về phía sau nửa bước đề phòng nhìn Lục Thiên Mặc.
“Ta thật khủng bố sao?” Lục Thiên Mặc cười lạnh một tiếng, “Nghe nói nàng phải phụng chỉ ra ngoài làm việc a?”
“Phải” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, nàng không biết lúc này Lục Thiên Mặc xuất hiện ở đây rốt cuộc là muốn làm gì.
“Muốn đi thàng Tô Dương?”
“Hả?” Lâm ảo Nhi sửng sốt một chút, đó là nơi nào, lập tức nàng nghĩ tới nội dung trong mật chỉ, Tô Dương thành nằm ở phía tây nam đại mạc vương triều, là lãnh địa của phiên vương Độc Cô Hiểu.
“Đúng vậy, đến tây nam, xem ra tất cả mọi việc đều thoát không khỏi bàn tay Vương gia.” Lâm Bảo Nhi nhìn khuôn mặt của Lục Thiên Mặc, “Không biết lần này Vương gia lại có gì chỉ giáo?”
“Không có gì.” Lục Thiên Mặc lạnh nhạt đi qua bên cạnh Lâm Bảo Nhi, “Đi đường cẩn thận, tự giải quyết cho tốt đi!”
Hắn quả thật không có gì muốn nói, có lẽ Tuyết Nhi nói đúng, từ đầu tới cuối, người mà hắn yêu nhất thủy chung vẫn là bản thân hắn mà thôi.
Người không vì mình, trời tru đất diệt*. Hắn không thừa nhận rằng Lâm Bảo Nhi có năng lực nắm bắt tâm của Độc Cô Hiểu, hắn cũng không tin năm tháng sau nàng thật sự sẽ trở về, mọi người đều ích kỷ, cũng giống như cha mẹ và huynh đệ hắn. . . . . ..
Không để ý tới giọng điệu là lạ của Lục Thiên Mặc, Lâm Bảo Nhi về tới phòng của mình, bắt đầu thu thập đồ dùng trang sức chuẩn bị đi xa. Trong phòng, tất cả mọi thứ hiển nhiên đã được người hầu thu dọn qua, trong tủ quần áo có một ngăn đều đổi sang nữ trang, trên bàn trang điểm cũng để rất nhiều phấn son bột nước cùng đồ trang sức.
Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn áo choàng trên người mình, bản thân đã bao lâu không có mặc nữ trang rồi nhỉ? Lần này rốt cuộc phải quay về làm chính mình nha.
Từ trong ngăn tủ nàng lựa ra một bộ váy lụa đỏ tươi, lại cầm đại mấy chiếc trâm hoa khảm ngọc trên bàn, đi đến phía sau bình phong bằng ngọc lưu ly thật cẩn thận thay đổi y phục.
Tóc đen mềm mại được búi gọn thoải mái, bộ y phục đỏ tươi ánh lên hai má phấn nộn. Trâm hoa nho nhỏ lung linh được cài lên búi tóc trên đầu, ẩn hiện tạo cảm giác vô tận ôn nhu.
Mi đem liễu mà tranh lục, mặt cộng đào mà cạnh hồng. (Linh: tạm dịch là đôi mày như tranh sắc xanh lá liễu, mặt so với quả đào còn hồng hơn)
Lâm Bảo Nhi nhìn mình trong gương, hơi khẽ mỉm cười.
Ai nói nàng không có vốn liếng để kiêu ngạo? Hành trình đến tây nam này, là do tình thế bắt buộc nàng! Cho dù Độc Cô Hiểu là một gốc cây vạn tuế, nàng cũng phải khiến cho vạn tuế ra hoa*.
*Nhất chu thiết thụ, tha dã yếu khiếu thiết thụ khai hoa: Dù là một gốc cây vạn tuế, cũng phải khiến cho cây vạn tuế đơm hoa. Ý nghĩa là biết rằng việc khó có thể hoàn thành nhưng vẫn phải cố dù đó là một việc vô cùng phi lý. Cây vạn tuế vốn rất hiếm khi ra hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...