“Ngưng Sương cô nương, thật là ngại quá!” Trở lại hậu trường, Lâm Bảo Nhi vẻ mặt áy náy nhìn Ngưng Sương,”Lúc nãy ta thật sự là không có cố ý, người ta lần đầu tiên tham gia thi đấu long trọng như thế, rất khẩn trương cho nên mới….”
“Không sao hết”Ngưng Sương nhìn Lâm Bảo Nhi một chút, khuôn mặt băng lãnh thế nhưng mang theo một tia mỉm cười không dễ phát hiện.
“A! Một lát nữa là biểu diễn tài nghệ rồi, không biết Ngưng Sương cô nương định biểu diễn tiết mục gì?”
Lâm Bảo Nhi tới gần Ngưng Sương, đôi mắt to chớp chớp nhìn như thuần khiết, vẻ mặt vô hại nhìn nàng.
“Biểu diễn cầm kỹ!” bàn tay trắng nõn của Ngưng Sương nhẹ xoay chuyển như đang làm ảo thuật, từ bên cạnh xuất ra một cái đàn cổ tinh xảo khéo léo.
“Oa oa! cổ cầm thiệt là đặc sắc nha, có thể cho ta mượn xem được không?”
“Được,”Ngưng Sương không chút nào để ý liền đem cầm đưa tới trong tay Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi một bên cười một bên vuốt ve đàn cổ kia,”Kỳ thực Long Nhi trước đây cũng học qua một ít cầm kỹ, ta có thể thử gảy cầm của ngươi được không?”
Ngưng Sương chần chờ một chút, “Cái này. . .”
“Ai nha, ta biết ngươi nhất định sẽ không phản đối đâu!” Lâm Bảo Nhi nói xong liền dùng lực gảy lên dây cầm , “Đang!”
Đàn cổ phát ra một tiếng vang nặng nề, Lâm Bảo Nhi đau đến nỗi ngồi xoa xoa ngón tay nhỏ dài của mình, đây là kiểu cầm gì đây? dây cầm sao lại cứng như thế!
“Ngươi không sao chứ?” Ngưng Sương có chút để tâm đoạt lại đàn cổ của nàng,” Cây cầm cổ này làm từ chất liệu gỗ đặc thù, người bình thường không dùng được.”
“Ha ha, hóa ra là như vậy!” Lâm Bảo Nhi nhìn nàng cười khổ một chút, xem ra muốn phá hư cầm của nàng là không có khả năng.
“Ngưng Sương cô nương! Tới lượt ngươi lên sân khấu!”
Lúc này giọng nói của Vương phu nhân từ trước đài truyền đến.
Ngưng Sương ôm cầm từ chỗ ngồi trên đứng lên, phong hoa tuyệt đại trên mặt lộ ra một nụ cười rất có thâm ý*.
*Thâm ý: ý nghĩa sâu xa.
Lâm Bảo Nhi phiền muộn lén lút đi theo phía sau nàng, nàng tổng nghĩ Ngưng Sương cô nương này có chút không thích hợp.
“Uy, Tiểu Long Nữ, ngươi thế nào chạy tới đây, còn chưa tới lượt ngươi đâu” Vương phu nhân không giải thích được nhìn nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi tại sao còn chưa thay quần áo?”
“Cái này. . . Ta nghĩ nhìn Ngưng Sương cô nương diễn xuất, hấp thụ kinh nghiệm!” Lâm Bảo Nhi lắc mình một cái từ bên cạnh Vương phu nhân đi lên, nàng vén lên một bên mành che, an tĩnh nhìn biểu diễn trên sân khấu.
Ngưng Sương mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc thật dài ngồi ngay ngắn tại trung tâm sân khấu, giống như tiên nữ trên chín tầng mây hạ phàm.
Nàng hơi gục đầu xuống nhẹ gảy cầm huyền, tiếng đàn uyển chuyển êm tai trong nháy mắt thoát ra. . .
Tiếng đàn hảo hảo nghe, thật giống như là, hình như là. . .
“Mê nội tâm!”
Vương phu nhân bên cạnh bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, thân thể mập mạp nhẹ nhàng dao động nhìn giống như người đang say rượu.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi nói cái gì mê nội tâm?” Lâm Bảo Nhi hiếu kỳ quay đầu lại hỏi.
“Nguyên lai là hắn!” Trong mắt Vương phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức thì thào lẩm bẩm “Ta sớm nên biết thế gian này chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới. . .”
“Ngươi đang nói cái gì nha!” Lâm Bảo Nhi một đầu đầy sương mù.
Lúc này tiếng đàn trên đài bỗng nhiên gia tốc, Lâm Bảo Nhi tim đập cũng theo kia tiếng đàn càng lúc càng nhanh.
Tại sao có thể như vậy? Lâm Bảo Nhi nhìn Ngưng Sương trên đài, chỉ thấy nàng cười rất mị hoặc, tay trái khẽ nâng, một loạt ngân châm lóe lục quang yếu ớt từ tay áo nàng bắn ra, hướng về phía Lục Thiên Diệc trên lầu mà gào thét bay tới. . .
Lâm Bảo Nhi giật mình che kín vả vào miệng! Thích khách!
Hóa ra người chân chính quấy rối tuyển mỹ đại hội này không phải chính mình, mà là nàng ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...