Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám


“Ngươi làm sao vậy? cả buổi tối hôm nay cứ ngẩn người suốt?” Sơ Lôi nhìn Lâm Bảo Nhi khó hiểu.
“Không có gì, cảm thấy hơi lạnh.”
“À, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên hỏi ngươi, lúc ta tới kiếm ngươi thì toàn thân ngươi đều ướt sũng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Nói đến cái này thực sự là làm ta tức giận, ” Lâm Bảo Nhi bóp chặt nắm tay,”Ta là bị người ám toán, bị người đẩy xuống ao, thiếu chút nữa ta chết đuối, may mà….ách….bổn công công kỹ thuật bơi cao siêu, nếu không đã sớm thành phụ tá của diêm vương rồi.”
“Bị người đẩy xuống phía dưới? Ai làm?” Sơ Lôi âm thầm kinh hãi.
“Không biết, ta chỉ thấy thân ảnh một người cung nữ, có một chút nhìn quen mắt, hình như là. . .” Con mắt Lâm Bảo Nhi tại trong đại điện nhìn quét một vòng, ánh mắt rơi vào bên cạnh Uyển phi. Là nàng, chính là cung nữ bên cạnh Uyển phi.
“Rốt cuộc là ai a?” Sơ Lôi lo lắng truy vấn

“Là… Ta thật sự là nghĩ không ra.” Lâm Bảo Nhi giảo hoạt cười cười, dám ám toán bổn tiểu thư, nhất định phải tìm cơ hội báo thù mới được, bất quá, tạm thời vẫn là không nên bứt dây động rừng.
“Ừ, vậy về sau ngươi ra vào cẩn thận một chút nhé!” Sơ Lôi quan tâm nói ra.
“Ừm” Lâm Bảo Nhi buồn chán ngáp một cái, hoàng cung yến hội thực sự là muốn buồn chán thì có buồn chán.
Bên này hoàng thượng nói, “Ái khanh khổ cực rồi.”
Bên kia hồi một câu “Là việc thần nên làm”
Sau đó toàn trường đứng lên, cung2 vuốt mông ngựa, “Hoàng thượng anh minh!” “Đều là bệ hạ lĩnh đạo có cách!”
Rồi! Theo lãnh đạo đi, mệt chết không hối hận.
“Tiểu Bảo, ta phỏng chừng ở đây cũng sẽ không có chuyện gì, ngươi nếu mệt cứ về nghỉ ngơi trước đi”, Sơ Lôi nhìn nhìn Lâm Bảo Nhi đang phờ phạc, “Cẩn thận thân thể, không khéo thì bị nhiễm phong hàn!”
“A? Không cần! Ta không thấy mệt! Này yến hội rất náo nhiệt, ta nhìn một hồi nên ngây người ra thôi”.
Lâm Bảo Nhi hướng về phía Sơ Lôi cười cười, yến hội buồn chán không quan hệ, quan trọng là … Người đẹp là được, bày ra nhiều mỹ nam như vậy mà không nhìn, chẳng phải là rất có lỗi với hai mắt hay sao?
Ngay lúc này yến hội đã tiến nhập cao trào. Tất cả mọi người ăn uống rất tận hứng, đồ ăn chính đã dân lên xong hết, lúc này các công công ở ngự thiện phòng đang đem lên bánh ngọt do Lâm Bảo Nhi hướng dẫn.
“Bánh ngọt này…”
Nhĩ tướng quân ăn vào một cái bánh ngọt hình hoa mai rất ngon miệng, hắn là người không hề thích ăn đồ ngọt, thế nhưng bánh ngọt này hương vị thực sự rất đặc biệt, làm cho hắn nhịn không được nhớ tới thê tử đã qua đời của mình.

“Hoàng thượng, bánh ngọt ngày hôm nay rất khác biệt, hương vị cũng rất đặc biệt, có phải là ngự thiện phòng mời được tân đầu bếp a?” Nhĩ tướng quân hiếu kỳ nhìn Lục Thiên Diệc.
“Cái này sao, ” Lục Thiên Diệc thần bí hề hề mỉm cười, “Đây ít nhiều là nhờ hoàng hậu, đồ ăn tiệc tối ngày hôm nay cùng bánh ngọt là do tổng quản thái giám tiểu Bảo trong cung nàng giám sát nấu nướng.”
“Tiểu Bảo?” Hắn quay đầu nhìn về phía Tư Nhụy liếc mắt, hắn không nhớ rõ trong cung của nàng có một người tổng quản như vậy.
“Tổng quản thái giám bên người hoàng hậu a, không chỉ biết nấu ăn, ta nghe nói ‘hắn’ đa tài đa nghệ, là một nhân tài hiếm có đây, đúng không tỷ tỷ.” Tư Đồ Uyển cười yếu ớt cười yếu ớt thản nhiên nhìn thoáng qua nhìn thoáng qua Tư Nhụy.
“Ừ… Đúng vậy!”Nhĩ Tư Nhụy gật đầu
“Hoàng thượng, đêm nay cao điểm thật sự là ăn ngon, thần thiếp có một yêu cầu nho nhỏ, không biết hoàng thượng có thể đáp ứng không?” Tư Đồ Uyển làm nũng nhìn Lục Thiên Diệc.
Cái này hồ ly tinh, nàng mở miệng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Lâm Bảo Nhi thầm mắng một câu, nhất định là lại muốn hướng cô nãi nãi ta đâm sau lưng, ngươi thật đem ta làm tấm bia hay sao?
“Ái phi cứ nói thử xem.” Lục Thiên Diệc tựa hồ đối với lời Tư Đồ Uyển nói cảm thấy hứng thú.
Ai, hôn quân a hôn quân!

“Trong cung đích ca vũ đã biểu diễn xong, thần thiếp nhìn mọi người cũng rất tận hứng, nếu Lâm công công có nhiều tài như vậy,
không bằng kêu hắn cấp mọi người ngẫu hứng biểu diễn một chút thì thế nào?” Tư Đồ Uyển trên mặt mang theo thâm ý có khác tươi cười, hừ, Nhĩ Tư Nhị, hiện tại ta không động vào ngươi được, trước hết từ bên cạnh ngươi xuống tay, xem ta thế nào chỉnh chết ngươi.
“Tiểu Bảo?” Nhĩ Tư Nhị nhìn nhìn Lục Thiên Diệc, “Hoàng thượng, kỳ thực, tiểu Bảo hắn. . .”
“Chủ ý của Uyển phi rất hay” Lục Thiên Diệc cắt đứt lời Nhĩ Tư Nhị.
Hắn nếu quyết định mang theo nô tài này cung, tự nhiên phải nhìn thử xem, hắn còn có cái gì thâm tàng bất lộ bản lĩnh mới được.
“Tuyên Lâm công công vào điện!”
Tiểu hồ ly tinh, biết ngay là ngươi nhất định có ý nghĩ xấu, xem ta thế nào đáp lễ ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui