Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Nắng chiều nghiêng nghiêng, lạc nhật dư âm hắt vào hậu viện nhuộm hồng cả
mảnh vườn, trong ánh hào quang rạng rỡ, một bóng dáng yêu kiều rong chơi quanh sân, khuôn mặt vui sướng tươi cười.

"Cười một cái, trẻ mười năm!

Cuộc sống chỉ có thể tự phấn đấu,

đừng có cùng người nói làm gì,

Phú Quý có thể mượn Ngân trăm lượng,

nghèo khó khó cầu thước rưỡi hợp,

đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi quân tử ít,

thêm gấm thêm hoa tiểu nhân nhiều,

thân bằng dầy hữu chớ toàn dựa giẫm,

tình đời nhanh hơn Phù Vân mỏng......"

Bữa tối sau đó, Đoàn Cẩm Sơ vui vẻ nhẹ tản bộ ở hậu viện, vừa giãn gân cốt, vừa biểu đạt cuộc sống tình đời, đang đọc đến chỗ kích tình, cúi đầu,
phát hiện rõ ràng trên đất nhiều hơn vài cái bóng, khóe miệng rụt rụt,
thanh âm đột nhiên ngừng lại, chợt vừa quay đầu, lại thấy sau lưng sáp
lên vô số thái giám!

"A ——"

Theo bản năng Đoàn Cẩm Sơ thét lên một tiếng, cả đám thái giám hốt hoảng rối rít lui về sau ba bước,
sau đó dùng tay vỗ ngực thở không dứt, một trung niên thái giám the thé
nói: "Tiểu Sơ tử, như ngươi vậy sẽ hù dọa chết người đấy!"


"Này,
chính các ngươi mới hù chết ta thì có? Nói! Từng người các ngươi trộm
đứng sau lưng ta làm gì?" Đoàn Cẩm Sơ mặt mày hung hăng, ngón tay nhỏ
nhắn lần lượt chỉ những thái giám chất vấn.

"A, ha ha.....
." Một đám thái giám cười khan, rối rít khoát tay lắc đầu, "Không có gì, cái gì cũng không còn, chính là thấy tiểu Sơ tử ngươi duỗi tay đá chân, chúng ta cho là ngươi đang luyện công!"

"Stop! Bản thái giám
không biết võ công, chỉ hư trương duỗi thế đá vài cái!" Đoàn Cẩm Sơ khóe miệng nhếch lên nói một hơi, khinh bỉ trợn mắt nhìn mấy lần, hừ, nhóm
thái giám này từ trước đến giờ đối với nàng không có gì hay, trước kia
cả đám nịnh bợ Lý nước rửa chén, nay không biết có chủ ý gì lại tới nhìn sắc mặt nàng!

"Hắc hắc, tiểu Sơ tử, ngươi hôm nay thật là uy
phong, ngay cả Bát Vương gia cũng tự mình tới cửa, Bát Vương gia có thể
hạ mình đến kính sự phòng chúng ta đều thơm lây hỉ khí ngươi nha!" Thái
giám Giáp đưa ra ngón tay cái, mặt lấy lòng nịnh hót nói.

"Không
phải sao, dáng dấp tiểu Sơ tử kính sự phòng chúng ta tuấn mỹ, đây là do
mẹ sinh tốt, chủ tử xem cũng thích a!" Thái giám Ất nhìn chằm chằm Đoàn
Cẩm Sơ, mặt hâm mộ.

"Ai, nếu ta cũng có thể khiến các chủ tử vui
vẻ thì tốt rồi! Nhìn tiểu Sơ tử xem, thật tốt số a, tổng quản đại nhân
nghiêm lệ thế kia, cũng đặc cách cho tiểu Sơ tử nghỉ ngơi......"

Thái giám Bính lời ghen tỵ hâm mộ hận còn chưa nói hết, trên đầu liền bị
trung niên thái giám ban nãy vỗ một cái, trách mắng: "Ngươi miệng thối,
là muốn đến tai tổng quản đại nhân, xé miệng ngươi sao?"

"Trương
công công, nô tài sai lầm rồi, cầu xin Trương công công khai ân!" Thái
giám Bính vội sợ hãi quỳ xuống, vừa dập đầu vừa xin tội.

Đoàn
Cẩm Sơ bĩu môi, nhàm chán chuẩn bị trở về phòng, cùng dây dưa với đám
thái giám này, thật không có tiền đồ, cho nên, nàng nhanh chóng rời đi!

Vậy mà, còn chưa kịp bước ra, tại cửa chính lại truyền đến một hồi âm thanh xột xột xoạt xoạt, tất cả thái giám xoay người nhìn sang, chỉ thấy bốn
năm gã thái giám khiêng mộc bản, hai ba gã thái giám ôm chăn đệm giường
gối đầu mới đi vào trong, cuối cùng theo vào chính là.... tiểu Xuyên tử!

Két......

Đoàn Cẩm Sơ cũng như đám thái giám kia trợn to hai mắt, từ xa, tiểu Xuyên tử nhìn thấy nàng, vội mỉm cười đi
tới, lại hơi chắp tay khom lưng nói: "Tiểu Sơ tử công công, nô tài hành
lễ ra mắt!"

"Khụ khụ!" Đoàn Cẩm Sơ bị sặc dùng sức ho lên, tiểu
Xuyên tử choáng váng, vội giơ tay lên muốn cho giúp nàng vỗ lưng thuận
tức, bàn tay đến giữa không trung, lại đột nhiên cứng đờ, mặt luống

cuống mà nói: "Tiểu Sơ tử, tốt, tốt, không sao rồi, ta......"

"Tốt cái đầu ngươi!" Đoàn Cẩm Sơ đấm một quyền lên bả vai tiểu Xuyên tử, mặt đen lại nói: "Ngươi đi theo ta!"

Nói xong, quay người lại, thấy những thứ đồ mới kia đám thái giám trực tiếp khiêng về phía phòng của nàng, Đoàn Cẩm Sơ ngạc nhiên, vội chạy theo,
"Ai, các ngươi làm gì thế?"

Tiểu Xuyên tử nháy mắt mấy cái, xoay
người lại, trừng mắt nhìn bộ mặt tò mò của cả đám thái giám, chắp tay
sau lưng, đứng thẳng người, nghiêm mặt, "Nhìn cái gì? Các ngươi đi làm
việc đi!"

"Dạ dạ dạ, nô tài cáo lui!" Một đám thái giám vội cúi thân, lui về phòng mình.

Trong phòng, Đoàn Cẩm Sơ dựa vào bình phong giương mắt nhìn, những thái giám
kia nhanh nhẹn dọn giường nàng và Tiểu Thuận Tử, sau đó khiêng ra thay
bằng giường đơn, lại trải lên đệm giường mới, sàng đan, ngay cả gối đầu
và chăn tất cả đều đổi thành đồ mới, hơn nữa còn trải thêm màn lụa trắng như tuyết.

"Ai, ai kêu các ngươi làm vậy hả? Biến giường này
thành giường nhỏ như vậy, ta và Tiểu Thuận Tử phải xuống đất nằm sao?"
Đoàn Cẩm Sơ đôi mi thanh tú nhăn lại thật sâu, không khỏi nghi ngờ mở
miệng hỏi.

Vậy mà, những thái giám kia chỉ lẳng lặng làm việc, toàn bộ ra vẻ không nghe, không một người chịu trả lời nàng.

"Ai ai ——"

"Xin công công ngồi lên giường đi, nô tài muốn di chuyển bình phong." Một
thái giám bước tới, khom người, giọng cung kính khách khí ngắt lời Đoàn
Cẩm sơ "Ai".

Đoàn Cẩm Sơ bị buộc ngồi trên giường mới, nhìn chằm
chằm những thái giám đem phiến bình phong dời ra phía trước, lại đem mấy cái ghế dài mang ra phòng ngoài, dọn sạch chân giường ván giường, chỉ
trong chốc lát, chỉ còn lại giường đơn.

Đoàn Cẩm Sơ không thể

tưởng tượng nổi, ở giữa giường đơn và giường hai người bên kia, những
thái giám lại cho kéo lên tấm rèm đen dầy cộm nặng nề, nàng ngồi bên
này, nhìn không tới bên kia nửa phần!

Đang ngơ ngác, lại có hai
thái giám đi vào, bưng tới bồn mới chén đũa mới, tiếp theo còn bưng tới
một bộ trà cụ mới, chất men tinh tế thượng đẳng.

"Nô tài cáo lui!" Sau đó cả đám thái giám khom người, hành lễ, cùng nối đuôi lui ra.

"Ai, các ngươi, đợi đã nào...!" Đoàn Cẩm Sơ lúc này mới phản ứng được, vội
nhảy dựng lên muốn đuổi theo để hỏi cho rõ, lại thấy tiểu Xuyên tử đứng ở cửa!

Tiểu Xuyên tử đóng cửa đi vào, kéo Đoàn Cẩm Sơ vào nội thất, sau đó buông tay quỳ xuống, nói: "Nô tài thỉnh an tiểu chủ!"

"Tiểu chủ? Tiểu Xuyên tử, đầu óc ngươi bị lừa đá rồi à, hay bị heo đụng hả?
Ngươi quỳ bái ta làm gì?" Đoàn Cẩm Sơ bước tới, hung hăng xách vai tiểu
Xuyên tử, trừng mắt quát hắn.

Tiểu Xuyên tử liếc nhìn Đoàn Cẩm
Sơ, vội cúi đầu, vuốt vuốt mái tóc xin lỗi nói: "Tiểu Sơ tử, ta, ta thật sự không nhìn ra cô là...... Rốt cuộc, lại cùng cô ngủ chung
giường......"

"Hả? Ngươi biết rồi sao?" Đoàn Cẩm Sơ miệng há to như quả trứng gà hỏi.

Tiểu Xuyên tử gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, về sau ta cũng ở lại đây, chủ tử phái ta hầu hạ cô, mặc dù không có danh phận, nhưng ngày sau sẽ là
phu nhân chủ tử, ta gọi cô một tiếng tiểu chủ cũng đúng, về sau, cô ngủ ở giường đơn này, ta và Tiểu Thuận Tử ngủ bên giường lớn, đây đều do chủ
tử an bài, trước kia không biết cô là nữ nhân thì không sao, hiện tại
biết, đương nhiên không thể để cô cùng thái giám ngủ chung được, cho
nên...... Chủ tử dụng tâm lương khổ, đừng trách chủ tử."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận