“Ngươi nhìn cái gì?” Sở Vân Hách đột nhiên mở mắt, trực tiếp hỏi.
“Hả. . . . . Ngươi đã tỉnh?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc, bị hắn nhìn chằm chằm, chợt ý thức được cái gì, vội vàng đứng dậy cúi đầu nói: “Nô tài không có nhìn cái gì, nô tài nhất thời quên, cho nên. . . . . Cho nên đã ngồi xuống.”
“Cốc cốc!”
“Chủ tử, nô tì đưa thuốc đến.”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng nói của Cẩn Nhi.
Mắt nhìn thấy Sở Vân Hách đang muốn mở miệng, chỉ sợ hắn lại hầm hừ kêu bưng thuốc xuống, Đoàn Cẩm Sơ nhanh tay lẹ mắt xông tới che cái miệng của hắn, sau đó nghiêng đầu lớn tiếng nói: “Cẩn Nhi tỷ tỷ, vương gia kêu tỷ bưng vào.”
Sở Vân Hách di chuyển con ngươi chạy ngang chạy dọc, hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể đâm bay cái bàn tay to gan của tên thái giám chết bầm này đang bịt miệng hắn! Chẳng qua là, tay phải chỉ gãi gãi đệm giường, cuối cùng. . . . . Không có nhấc lên.
“Bát đại gia, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bỏ tay ra, có được không?” Đoàn Cẩm Sơ dẫn dắt từng bước, cười tươi như hoa, thực không biết, nàng lại có thể cho nam nhân một cơ hội.
Sở Vân Hách quả thật muốn chết, lời nói dụ dỗ con nít này lại dám dùng trên người hắn!
“Hì hì, không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý a! Ngươi là nam nhân thật sự, không được lật lọng để cho ta nửa nam nhân này giễu cợt ngươi a!”
Đoàn Cẩm Sơ cười híp mắt nói xong, nghiêng đầu nhìn Cẩn Nhi đang thận trọng bưng chén thuốc đi vào để xuống bàn, Đoàn Cẩm Sơ buông lỏng tay ra, Sở Vân Hách liếc mắt nhìn Cẩn Nhi một cái, nhẹ nhàng nói: “Đi xuống đi!”
“Dạ, chủ tử!” Cẩn Nhi phúc thân cáo lui.
Không có người thứ ba, Sở Vân Hách lập tức mở miệng nói: “Ngươi xiết chặt miệng bổn vương như vậy, làm sao bổn vương có thể nói được? Không tính!”
“Không được! Không thể không tính!”
Đoàn Cẩm Sơ tỏ vẻ bướng bỉnh, một tay bưng chén thuốc lên, múc lên một muỗng cúi đầu thổi cho nguội, sau đó cúi người đưa đến khóe miệng Sở Vân Hách, dịu dàng dụ dỗ nói: “Không uống thuốc thì sao bệnh mới có thể tốt hơn? Chúng ta phải nhanh chóng khỏe mạnh, không để cho cái tên khốn khiếp cay nghiệt đó châm biếm nữa, có được hay không? Ngoan, há miệng!”
“Tiểu Sơ Tử. . . . . .” Sở Vân Hách liếc nhìn nước thuốc đen sì trong muỗng, không được tự nhiên cau lông mày lại, mặc dù hắn biết đây là do Nhiếp Phong tự mình sắc thuốc, cũng đã dùng ngân châm thử qua, nhưng mà. . . . . Âm thanh nhỏ hơn một chút, “Thuốc rất khó uống, bổn vương không muốn uống.”
“Ách. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Ngươi là ngại thuốc đắng mới không uống sao? Ai nha, cái đứa ngốc này, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh a!”
Dứt lời, cúi đầu xuống không chút do dự uống muỗng thuốc kia vào trong miệng, ngẩng đầu lên, khóc không ra nước mắt, “Má ơi, thật sự rất khó uống! Nhưng mà. . . . . Nhưng mà ta còn uống được! Cho nên, ngươi nhất định cũng phải uống. . . . ., ngươi phải làm một nam nhân đích thực cho ta xem!”
“Ngươi. . . . . Ngươi cầm muỗng của bổn vương. . . . . .” Sở Vân Hách trợn mắt há mồm, dừng lại một chút, ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc từ trong tay Đoàn Cẩm Sơ, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, nói: “Thôi, bổn vương cũng không so đo cùng ngươi một thái giám dùng chung muỗng!”
Dứt lời, khuấy động chén thuốc, còn chưa nguội lắm, lập tức uống một ngụm sạch trơn!
“Mau mau uống nước!” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng đưa chén nước lên, Sở Vân Hách uống vài chén liên tục, mới khoát khoát tay, “Không cần nữa.”
“Vậy, vậy ngươi ăn mứt hoa quả đi!”
“Ừ.”
Sở Vân Hách dựa vào nệm mềm mại ở đầu giường, nhìn thấy ánh mắt của Đoàn Cẩm Sơ đang nhìn chằm chằm mứt hoa quả, cười nhạt, “Ngươi cũng ăn đi.”
“Hì hì, tại sao ngươi biết ta cũng muốn ăn?” Mặt của Đoàn Cẩm Sơ giãn ra, không chút khách khí cầm lên một miếng bỏ vào miệng.
“Tâm sự của ngươi đều viết ở trên mặt, bổn vương tự nhiên nhìn ra.” Sở Vân Hách khẽ cười nói.
“Ừ.” Ăn xong, Đoàn Cẩm Sơ liếm liếm môi, đáng thương nhìn hắn, “Vậy ngươi nói xem, bây giờ ta còn có tâm sự gì?”
“Ha ha. . . . . .”
Sở Vân Hách không nhịn được cười ra tiếng, lông mày nâng lên rất là mê người, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi nhìn đến ngây ngốc, Sở Vân Hách búng một cái lên trán của nàng, trong lúc vô tình giọng nói kia mang theo chút cưng chìu, “Muốn ăn bao nhiêu thì ăn đi, trên bàn còn có chút điểm tâm trái cây, thích thì ăn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...