Editor: luyen tran
"Hả? Đó là cái gì và cái gì hả?" Sở Vân Hách nghe không hiểu, ngờ nghệch một lúc lâu, mới cau mày nói: "Sơ nhi! Sao nàng luôn nói ra những từ ta nghe không hiểu! Chẳng lẽ nàng không phải người Thiên Tố quốc sao?"
"Ặc! Chuyện này! Ta.... ta mất trí nhớ mà! Ta làm sao biết thật ra ta là người nước nào chứ!" Đoàn Cẩm Sơ thoáng giật mình, lập tức phản ứng lại ngay, cong cái miệng nhỏ nhắn lên giả bộ đáng thương nói.
Ánh mắt thâm thúy của Sở Vân Hách chợt xẹt qua tia âm trầm, tin tức của An Vũ cũng sắp đến, hắn nói đã tra được lai lịch của những người trong trang viện kia, bao gồm cả Đoàn Cẩm Sơ!
Hi vọng nàng đừng có thân phận gì làm hắn khó xử mới tốt, hi vọng hắn với nàng có thể thuận thuận lợi lợi yêu nhau bên nhau. Nhưng, sâu trong thâm tâm, hắn có một loại trực giác không tốt....
"Vân Hách! Chàng đang nghĩ gì vậy?" Đoàn Cẩm Sơ nghi ngờ hỏi.
Sở Vân Hách nhẹ nhàng cười: "Sơ nhi! Có nghĩ gì đâu! Chỉ thương nàng mất trí nhớ mà thôi! Nhưng mà ta lại ích kỷ không muốn nàng khôi phục trí nhớ! Ta sợ trong trí nhớ nàng thật sự có một nam nhân khác, như vậy ta....!"
"Vân Hách! Đừng nói!" Đoàn Cẩm Sơ rùng mình hoảng sợ, ngắt ngang lời hắn ngay, vội vàng dặn dò: "Chàng phải nhớ! Nếu có một ngày ta khôi phục trí nhớ, như vậy người này không phải Đoàn Cẩm Sơ mà chàng yêu! Trong lòng của nàng vốn không có chàng! Chàng không thể yêu nàng nữa, không thể đối tốt với nàng! Nàng có thể là kẻ địch của chàng, có thể sẽ tổn thương chàng! Chàng nhất định phải giữ khoảng cách với nàng, biết không?"
"Sơ nhi! Nàng đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu câu nào? Đó không phải nàng sao?" Sở Vân Hách nghe càng ngày càng mờ mịt, bất giác áp tay lên trán Đoàn Cẩm Sơ, xem có phải nàng phát sốt nói mê không.
Đoàn Cẩm Sơ vội kéo tay hắn xuống, muốn nói rõ ràng, lại không biết nên nói thế nào cho rõ ràng. Nàng là một hồn phách từ thế giới khác đến, nếu nói cho hắn nghe, hắn sẽ tin sao? Chắc chắn sẽ nhìn nàng như quái vật đang nói nhảm, nàng không có gì chứng minh mình là người hiện đại, làm không tốt còn bị cho rằng nàng nói tà thuyết mê hoặc người khác (yêu ngôn hoặc chúng), cho nên.... Vẫn không thể nói!
"Vân Hách! Ta.... ta thật ra muốn nói, chính là nếu lỡ như có một ngày ta khôi phục trí nhớ! Vậy chàng cũng đừng yêu ta, xem như ta đã chết, đừng tới gần ta! Chàng hãy nhớ lời của ta, được không?"
Nhìn ánh mắt bức thiết của Đoàn Cẩm Sơ, thấy nàng không có một chút vẻ đùa giỡn nào, Sở Vân Hách lại cau mày, trong lòng nặng trĩu. Hồi lâu, đột nhiên ôm chặt nàng, giọng hoảng loạn sợ hãi: "Sơ nhi! Ta không cần nàng khôi phục trí nhớ! Ta chỉ muốn nàng lúc này! Không! Cho dù nàng khôi phục trí nhớ, nàng cũng không được quên ta! Cho dù trong lòng nàng vốn yêu người khác, nhưng sau khi nàng mất trí nhớ đã yêu ta, trao thân cho ta, vậy ta chính là tướng công của nàng, nàng biết không?"
"Vân Hách! Ta.... ta chỉ sợ....!" Lực bất tòng tâm thôi! Ai có thể đoán được ông trời sẽ an bài chuyện gì nữa? Đoàn Cẩm Sơ không nói tiếp được, nhắm chặt hai mắt lại.
"Sơ nhi! Ai cũng không đoạt được nàng! Chỉ cần nàng nguyện ý ở bên ta! Vậy! Cho dù là ai cũng không thể cướp nàng từ trong tay ta! Nàng là của ta! Vĩnh viễn là của ta....!"
"Vân Hách! Ta yêu chàng! Nếu còn có thể! Ta muốn mãi bên chàng, mãi mãi....!"
Từ thư phòng trở lại phòng ngủ ở Dự Viên thì đêm đã khuya.
Sau khi rửa mặt, tất nhiên Sở Vân Hách đuổi hết nha hoàn, còn phân phó buổi sáng nếu hắn không gọi thì bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy nhiễu.
Đoàn Cẩm Sơ mặc đồ trong ngồi trên giường, nhìn Sở Vân Hách lục tung tìm gì đó trong phòng. Nhìn hồi lâu, thấy hắn giống như ruồi bọ bay loạn xung quanh, rốt cục nhịn không được hỏi: "Chàng tìm gì thế?"
"Tìm Bích Ngọc tiêu!" Sở Vân Hách trả lời ngắn gọn, lục lạo trong ngăn kéo nhỏ ở đầu giường một lần nữa, suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng lên đi ra gian ngoài. Lúc quay lại, quả thực trong tay có thêm một cây tiêu ngọc toàn thân bóng loáng xanh biếc.
Trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vui sướng, Sở Vân Hách lên giường, ngồi xếp bằng: "Tìm được rồi! Lại bị Cẩn nhi để ở trước ngăn kéo tủ đồ, báo hại ta tìm mãi!"
"Chàng.... chàng tìm tiêu vào lúc này làm gì?" mí mắt Đoàn Cẩm Sơ giật giật, chẳng lẽ lúc này đêm khuya thanh vắng, hắn còn hăng hái muốn thổi một bài?
"Không phải nàng nói không ngủ được sao?" Sở Vân Hách cười nói, đặt tiêu lên môi, thổi thử một tiếng, sau đó nói: "Lâu rồi ta không thổi, hôm đó ở Lâm Tiên hồ trong cung, không phải nàng nói muốn nghe thổi tiêu sao? Ha ha! Ta thổi cho nàng nghe!"
Tiếng tiêu vang lên, theo đầu ngón tay thành thạo ấn vào lỗ tiếng, lúc trầm lúc bổng, một làn điệu uyển chuyển triền miên tuôn chảy. Mỗi âm trầm bổng đều đắn đo vừa đúng, như Cao Sơn Lưu Thủy, cũng có thâm tình ưu ái trong bài Lương Chúc, người nghe như mê như say, như muốn đắm chìm vào trong đoạn nhạc chứa tình yêu sinh tử, nghe được tiếng vui vẻ khi nụ cười phát ra, nghe được thương cảm lúc lệ rơi lã chã, nghe được khi phu thê tình thâm chia lìa, xúc động lây tình cảm....
Một âm nhẹ kết thúc, Sở Vân Hách buông tiêu xuống, ôm Đoàn Cẩm Sơ ấp vào trong lồng ngực, áp mặt nàng, thầm thì sâu sắc: "Sơ nhi! Đây là khúc, nghe hay không?"
"Ừ! Rất êm tai! Ý cảnh rất sâu khắc! Thật cảm động!" mũi Đoàn Cẩm Sơ sụt sịt, nàng đa sầu đa cảm, rất dễ khóc nhè.
Sở Vân Hách nhìn dịu dàng, ngón tay dài nhéo mũi Đoàn Cẩm Sơ, chậm rãi cười nói: "Lúc nào rảnh, ta dạy cho nàng thổi được không?"
"Ừ! Được!"
"Ha ha! Vậy bây giờ làm gì nữa? Ngủ ư?"
"Buổi chiều ngủ lâu như vậy! Không ngủ được đâu!" lúc này Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngồi dậy, trở tay ôm lại Sở Vân Hách, hung hăng cảnh cáo: "Nếu Quý phi cho đòi chàng đi Bảo Nguyệt cung! không cho phép chàng đi!"
"Hả? Tại sao? Quý phi sao lại muốn gặp ta? Ta cũng đâu có qua lại với ả!" Sở Vân Hách hơi hồ nghi, không khỏi cau mày lại.
Tức một bụng, Đoàn Cẩm Sơ nói: "Hừ! Người đàn bà kia thật không biết xấu hổ! Ả xem ta là thái giám thật mà còn ăn đậu hủ của ta! Rất lẳng lơ! Hừ! Nàng còn hỏi ta chuyện của hoàng thượng! Hỏi ta hoàng thượng gần đây hay nhắc tới hoàng tử nào, thích hoàng tử nào linh tinh! Sau đó ta nói hoàng thượng hay nhắc chàng, mắt ả liền sáng lên, loại ánh mắt háo sắc, như muốn tìm cách phi lễ chàng (phi lễ: giở trò khiếm nhã)! Cho nên! Giờ ta nhắc nhở chàng! Chàng không được để cho lão bà kia bám lấy chàng!"
"Hả? Có chuyện này sao? Ta chỉ biết nàng bị Quý phi triệu kiến, chứ không biết ả lại hỏi nàng những chuyện này nữa!" Sở Vân Hách mím môi, đôi mắt thâm trầm lóe sáng, nhìn mặt Đoàn Cẩm Sơ cười xấu xa: "Ha ha! Cái nha đầu Sơ nhi này ghen rồi? Yên tâm đi! Nàng cũng nói đó là lão bà! Ánh mắt bổn vương có kém đi nữa, cũng chỉ nhìn trúng Sơ nhi! Sơ nhi bá đạo lợi hại như vậy! Nữ nhân khác chỉ có thể đứng tựa bên cửa sổ thôi!"
"Sao hả? Cái người này dám chê bai ta! Ta không thèm ghen! Là lão bà Quý phi lẳng lơ kia không biết lượng sức! Hừ hừ! Dám giành nam nhân với ta! Dám đội mũ xanh cho hoàng thượng! Ta gọi ả là chó bại ăn phân!" Đoàn Cẩm Sơ kiêu ngạo vỗ vỗ ngực, thật khí thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...