Tuyệt Sắc Tà Phi Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng


Thay một bộ đồ đơn giản và thuận lợi hơn, Vô Ưu chạy ra đứng cạnh Dạ Kình háo hức hỏi:
“Chúng ta bây giờ sẽ làm gì trước tiên?”
Dạ Kình không trả lời nàng mà đột nhiên ra tay khiến Vô Ưu có chút cả kinh vì tốc độ quá nhanh, nàng nhanh chóng đỡ chiêu và hắn vẫn tiếp tục ra đòn.
Với kinh nghiệm thực chiến, Vô Ưu đã dồn hết sức để trả đòn nhưng tất cả đều bị hắn chặn lại, nàng lấy thân cây làm đà, nhảy lên không trung lộn vòng rồi hạ xuống một cước dứt khoát.

Dạ Kình giơ tay chặn lại cước đá rồi đánh một chưởng vào bụng Vô Ưu khiến nàng lại lần nữa bay ra sau.

Tuy có nương tay nhưng vẫn khiến bụng nàng ê ẩm.
Nhưng thật sự giao đấu với hắn rất thú vị! Nàng thích đấu cùng những người mạnh như vậy!
“Võ công không hề tầm thường, thật sự có đúng là ngươi mất trí nhớ không?”
Dạ Kình tiến lên vài bước lại gần nàng, rõ ràng trông nàng mới khoảng 13-14 tuổi còn rất trẻ mà có thân thủ tốt như vậy rất không tầm thường.

Hắn có chút ngạc nhiên và cũng tán thưởng nàng.

“Chính ngài tự tay kiểm tra thần rồi mà.”
Vô Ưu đứng dậy phủi phủi lớp bụi trên người mình.

“Thật là, thái tử điện hạ tôn quý, ngài không đói nhưng thần đói lắm rồi, lại còn bị ngài đá vào bụng nữa chứ!”
Vô Ưu tỏ vẻ đói bụng đáng thương.
Dạ Kình vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng không chút động tâm, hắn chỉ gật đầu rồi bước đi, Vô Ưu vui vẻ chạy theo hắn.
Không biết vì lý do gì hắn lại cứu nàng, còn đích thân giúp nàng tập tập luyện.
Rất nhanh nàng đã biết được câu trả lời.
“Ta? Người mang mệnh trời?”
Nàng bất ngờ đến nỗi nói hơi lớn, nhìn gương mặt người đối diện tỏ vẻ không vừa lòng, nàng liền khẽ ho lấy lại hình tượng.
“Đó là tất cả những gì quốc sư nói cho ta.”
“Vậy nên ngài nghĩ thần liên quan tới ảo cảnh của hoả điểu kia nên mới cứu về? Và vì lời tiên tri của quốc sư nên ngài mới giúp thần rèn luyện?”
“Có thể coi là như vậy.”
Vô Ưu lần đầu tiên nghĩ ngờ chính bản thân mình.
Rốt cuộc cơ thể này che giấu bí mật gì?
Việc mất sạch trí nhớ cùng những vết thương trên người có thể liên quan đến thân phận của nguyên chủ.
Chà, nàng bắt đầu nổi hứng tò mò rồi đây!
“Ăn xong chưa?”
Một lúc sau Dạ Kình hỏi.
“Xong rồi.”
“Vậy chúng ta tiếp tục.”
Vô Ưu nàng có thiên phú về tốc độ và thực lực rất tốt, nhưng cơ thể này chính là rào cản khiến nàng không thể phát huy tối đa thực lực mình như kiếp trước.
Cho dù vậy, nàng cũng không thể đánh bại Dạ Kình.


Nam nhân này mặt nào cũng rất mạnh, trực giác cùng sự quan sát, ghi nhớ vô cùng giỏi khiến nàng cũng không khỏi ngưỡng mộ.
Đúng là cường giả! Chưa kể hắn còn không dùng linh lực nữa đấy!
Cứ chiến vậy gần hai tiếng, cả hai đều đã thấm mệt nên đành dừng lại nghĩ ngơi, riêng Vô Ưu thì cảm thấy cả người nhức mỏi.
“Cơ thể ngươi một chút linh khí cũng không có, là phế vật đúng nghĩa.”
Câu nói của Dạ Kình như một mũi dao nhọn đâm vào lòng tự trọng của nàng.
“Nhưng thân thủ rất tốt, vẫn hơn hàng vạn người.”
Nữ nhân này lại có thể khiến hắn dốc hơn nữa sức lực để đấu cùng, thật sự rất tài năng và hiếm gặp ở trường hợp là nữ nhân chân yếu tay mềm.
Nếu bồi dưỡng thật tốt, tương lai nàng sẽ vang danh thiên hạ.
Vô Ưu ngồi một bên mỉm cười nhìn nam nhân lạnh lùng này.
Dạ Kình mặc dù trông rất khó gần nhưng lại vô cùng tốt và tinh tế.
Mặc dù nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng vẫn không hỏi quá sâu biết điểm dừng lại.

Trong quá trình cận chiến, các đòn tung ra tuy dứt khoát vô tình nhưng không hề đánh vào chỗ hiểm, còn tận tình giải thích những thắc mắc của nàng.
Hơn nữa, hắn là thái tử đương triều bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian dạy nàng.
Có thể tất cả hành động của hắn là vì tương lai quốc gia, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn không hề làm chỉ vì lợi dụng nàng.
Cứ đợi một khoảng thời gian nữa xem, nhất định những suy nghĩ của nàng ngày hôm nay đều không sai.
“Thái tử, liệu thần có thể bước vào con đường tu luyện được không?”
“Nếu là ngươi, ta nghĩ vẫn có khả năng.”

Câu này là Dạ Kình nói thật lòng.
“Thật tốt!”
Vô Ưu sung sướng cười tươi, nụ cười của nàng đẹp đẽ tựa như ánh mắt trời khiến trong giây lát tâm trí của Dạ Kình như bị cướp mất.
“Thái tử điện hạ, ngày tháng sau này xin được giúp đỡ nhiều!”
Nàng vươn tay ra, Dạ Kình nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn rồi từ từ nắm lấy.
“Được.”
Chính khoảnh khắc này, Vô Ưu thấy đôi mắt vị thái tử lạnh lùng toát lên vẻ nhẹ nhàng hiếm có.
Những ngày sau đó, Dạ Kình đều cùng nàng rèn luyện, truyền dạy cho nàng hết tất cả võ công và kinh nghiệm hắn có, nàng cũng học rất nhanh, thực lực tiến bộ rõ ràng từng ngày một.
Chỉ sau một tháng, thực lực và sức khỏe của Vô Ưu đã trở lại như kiếp trước, thậm chí còn gấp cả trăm lần.
Nàng đã có thể cùng Dạ Kình chiến đấu bất phân thắng bại.

Quan trọng hơn nữa là không cần phải tu luyện, chỉ với thực lực này cũng đủ khiến nàng trở thành cường giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận