Tuyệt Sắc Tà Phi Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng


Dù đã cảnh cáo Thời Thiên Triệt và cũng dặn dò Dạ Kình lưu ý, nhưng Vô Ưu không ngờ hắn ta vẫn tiếp tục ra tay, lần này là gây dựng một cuộc hiểu nhầm lớn khiến Nam Nguyệt Quốc và Bắc Hà Quốc suýt trở mặt.

Vô Ưu không ngồi yên được nữa, nàng đành thay Dạ Kình xử lý vậy.

Bước đầu tiên của nàng chính là… giết đám “chuột nhắt” mà Thời Thiên Triệt mang theo.

Một mình nàng không thể địch lại được hai mươi sát thủ cao cường, nhưng Bồng Linh Thánh Điểu có thể!
Nhìn nữ nhân toàn thân nhuốm máu, Thời Thiên Triệt không ngờ nàng to gan như vậy, vượt qua cả suy tính khiến hắn trở tay không kịp.

Vô Ưu hẹn hắn đến một nơi vắng vẻ nói chuyện, hắn đã cho sát thủ ẩn náu bao vây xung quanh, cũng hết sức đề cao cảnh giác, đến trận pháp cường đại cũng bày ra nhưng tất cả đều bị phá huỷ bởi nàng và thứ đồ quỷ dị hắn chưa thấy bao giờ kia.

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.


Vô Ưu cười cười tiến lại gần hắn.

“Vì thuộc hạ của ngươi vô cùng may mắn khi được thử nghiệm khẩu súng ta mới chế biến.


Kiếp trước nàng là sát thủ, đối với các loại vũ khí đều nắm rõ trong bàn tay nên sang thế giới này chỉ cần có nguyên liệu thì chế tạo ra các món vũ khí hiện đại không phải là vấn đề lớn của nàng.

“Thứ đó tên là súng?”

Nhìn đồ vật nhỏ đen ngòm nhưng lại bắn ra những viên sắt có uy lực kinh người khiến Thời Thiên Triệt vẫn có chút chưa tiếp nhận được.

“Vô Ưu, ta chấp nhận đầu hàng, ta cũng sẽ không đụng đến Nam Nguyệt Quốc nữa.


Thời Thiên Triệt giơ tay lên hàng.

“Nhưng ta vẫn mong ngươi liên minh với ta.


“Hahaha.


Vô Ưu cười lớn, một viên đạn lại bắn ra, Thời Thiên Triệt cả kinh giơ kiếm chặn lại.

“Nếu ngươi đã quyết không hợp tác thì…”
Thời Thiên Triệt đứng lên, nắm chắc thanh kiếm trong tay.

“Chúng ta cùng đấu.


“Chấp thuận.


Vô Ưu cất đi khẩu súng, lấy ra thanh kiếm sắc nhọn rồi lao vào nghênh chiến.

Mà lúc này ở hoàng cung, Dạ Kình đã giải quyết xong mâu thuẫn, nhưng còn chưa kịp giãn dây tinh thần, thuộc hạ đột nhiên xông vào vội vã thông báo:
“Điện hạ! Thái tử điện hạ! Dạ Noãn công chúa và Lưu Oánh công chúa mất tích rồi!”
“Gì cơ?”
Dạ Kình giật mình, thuộc hạ thân thích của Lưu Oánh - Đông Ly bấy giờ đang đàm phán với Dạ Kình khi nghe được tin này cũng cả kinh.

“Ngươi nói gì cơ? Lưu Oánh công chúa sao lại mất tích?”
Đông Ly nắm lấy vai tên thuộc hạ lay mạnh khiến hắn đau đến tái mét mặt, Dạ Kình phải đi lại chấn an thì nàng ta mới bình tĩnh đôi chút.

“Thái tử, bọn ta đi đường xa lặn lội đến đây nhưng tại sao cứ gặp hết sự cố này đến sự cố khác? Quý quốc chê Bắc Hà Quốc ta không mạnh bằng nên thờ ơ với sự an nguy của bọn ta sao?”
“Xảy ra nhiều sự cố như vậy là do Nam Nguyệt Quốc ta không chu đáo, mong Đông Ly đại nhân lượng thứ.


Dạ Kình hơi cúi người.


“Thái tử ta nhất định sẽ điều tra kĩ lưỡng xem ai ở sau giở trò, để cho quý quốc một đáp án hài lòng.


Bây giờ trong lòng hắn nóng như lửa đốt, hoàng muội hắn mất tích, hắn thật muốn tức điên đến nơi rồi.

“Công chúa mất tích là việc lớn, trước tiên hãy cùng đi tìm còn mọi việc giải quyết sau.


Đông Ly dù tức giận nhưng cũng chỉ biết thở dài, lúc này sự an nguy của công chúa đặt lên hàng đầu.

Ngày hôm đó, tất cả kị binh của hoàng cung đều được điều động đi tìm, Tống Cơ Hoành cũng góp một phần sức, hoàng hậu biết tin thì đau khổ không thôi, vì lo lắng mà ngất đi mấy lần.

Còn hoàng thượng thì hận không thể đem cả Nam Nguyệt Quốc ngay lập tức lật tung lên.

Vô Ưu vẫn đang giao chiến với Thời Thiên Triệt ,chưa hề hay tin gì.

Tuy đã đột phá lên Kim Đan kì, có sức mạnh của Bồng Linh Thánh Điểu trợ giúp nhưng đứng trước cao thủ Nguyên Anh lại còn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như Thời Thiên Triệt nàng vẫn không khỏi có chút chật vật.

Thời Thiên Triệt cũng không khá hơn nàng là bao.

“Là nữ nhân nhưng lại chiến đấu như một quân tử, thật sảng khoái.


Hắn dành lời khen che nàng.

“Quá khen.



Nàng lại bứt tốc lao vào chém xuống, bóng dáng hai người cứ thoát ẩn thất hiện trong rừng cây, từng chiêu chém cuống đều nhắm vào điểm yếu chí mạng.

Hắn đã ra tay tàn độc, nhưng nàng càng tàn độc hơn!
Nhờ sự nhanh nhẹn và kĩ năng siêu phàm, nàng thành công chém một đường kiếm dài lên ngực hắn, máu tươi ngay tức khắc tuôn ra.

Thời Thiên Triệt cắm kiếm xuống đất để giữ vững thăng bằng, khoé miệng tràn ra máu.

“Không liên minh được với ngươi quả thật đáng tiếc.


Hắn nói.

“Nếu đã không làm đồng minh, ta tuyệt đối không để một loại uy hiếp như ngươi trên đời!”
Thời Thiên Triệt bất ngờ rút kiếm rồi đâm mạnh xuống đất, một trận pháp hoa văn đỏ quỷ dị nở ra, hắn đứng giữa trung tâm bắt đầu niệm chú.

“Không xong rồi! Chủ nhân mau chạy! Đó là tuyệt kĩ của ma tộc!”
Bồng Linh Thánh Điểu sửng sốt.

“Ngươi nói gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận