Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

So với bầu không khí lãnh đạm trong hoàng cung, thì bữa tối ở Phượng phủ lại vui vẻ ấm áp.
Sau khi Phượng Cửu giúp cha ăn xong thì ra ngoài cùng Quan Tập Lẫm. Lúc đi ngang qua đình, gió mát vỗ vào mặt, sai Lãnh Sương lấy bầu rượu đến, còn nàng và Quan Tập Lẫm thì vào trong đình ngồi xuống, Lão Bạch và Cầu Cầu cũng theo sang, ghé vào chân nàng cọ cọ.
“Tiểu Cửu, người thái tử Thanh Đằng dẫn đến rất mạnh. Ta đang nghĩ, muội có muốn đến thung lũng Đào Hoa với ta đễ tránh trước không? Nếu lấy thân phận Quỷ Y xuất hiện, những người đó sẽ không dám đối xử với muội như vậy. Nhưng nếu lấy thân phận đại tiểu thư Phượng phủ, những người đó sẽ gây ra chuyện gì cũng khó nói.”
Trên mặt Quan Tập Lẫm không có ý cười như lúc ăn cơm ban nãy, có chăng cũng chỉ là ngưng trọng và lo lắng khó che giấu. Dù sao người ta cũng là thái tử một nước lớn cấp sáu, hơn nữa còn có tám tên tu tiên đi theo hắn, nếu muốn cướp thật, dù có dùng toàn bộ sức của Phượng phủ để đấu cũng không phải đối thủ của những người đó.
“Huynh không cần lo lắng, bọn họ sẽ không cướp.” Nàng nở nụ cười, thấy Lãnh Sương mang bầu rượu đến, thì tiện thể nói: “Đối với thái tử một nước cấp sáu mà nói, chắc là hắn sẽ không dùng đến một chữ cướp này để tự làm nhục hắn. Nếu thập sự muốn cướp một người con gái, vậy thì truyệt đối cũng sẽ không nảy sinh trên người một thái tử.”
“Muội chắc chắn như vậy sao?” Hắn hơi nghi ngời, không thể hiểu nổi sao nàng lại tự tin như vậy.

“Muội không chắc chắn, mà là lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép hắn làm như vậy. Huynh đổi vị trí với hắn thử, nếu chuyện này đặt lên người huynh, huynh sẽ đi cướp một cô gái sao” Nàng bưng chén rượu lên khẽ nhấp một miếng, hài hước nhìn hắn.
“Tất nhiên sẽ không?”
Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời, vừa nói xong thì hơi sửng sốt, tiện đà cười ha ha: “Ha ha, thì ra là vậy, ta biết rồi. Tiểu Cửu, sao đến cả tâm lý của đàn ông mà muội cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như thế?”
Phượng Cửu cười gian xảo nói: “Huynh quên muội giả trang thành nam cũng rất bài bản sao?” Không phải đến cả Diêm chủ thông minh kia cũng không nhìn ra thân phận Quỷ Y cải nam trang của nàng sao?
Có điều...
Nghĩ đến tên Diêm chủ có sở thích đoạn tụ, nàng không khỏi rùng mình.

Thật buồn nôn, tên kia trở về lại muốn hôn nàng. Lâu như vậy rồi mà khi nhớ lại, cảm giác khó chịu khi bị cọ cọ trên da nàng cũng từ từ dâng lên.
Cùng lúc đó, trên đường đến Diệu Nhật quốc, Diêm chủ dắt theo Khôi Lang và Ảnh Nhất dừng lại nghỉ ngơi một ngày đi đường. Diêm chủ ngồi xếp bằng trước đống lửa điều chỉnh khí tức bỗng nhiên hắt hơi, mở đôi mắt đen sâu kia ra, nhìn về phía Diệu Nhật quốc.
Khôi Lang ở bên cạnh thấy không thích hợp mở miệng hỏi: “Chủ tử, có phải người cảm lạnh rồi không? Có muốn khoác thêm áo không?”
Ảnh Nhất nghe vậy giật giật khóe miệng, sau khi đưa mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía chủ tử đang kỳ vọng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Chắc là Quỷ Y đang nhớ đến chủ tử đó.”
Diêm chủ nhìn thoáng qua Ảnh nhất, khóe môi hơi cong lên, trên gương mặt tuấn mỹ cương nghị hiện rõ một nụ cười. Hắn liếc mắt mỉa mai nhìn Khôi Lang, đứng dậy phất tay áo, nhàn nhạt mở miệng.
“Tiếp tục lên đường! Đừng dừng quá lâu trên đường.”
Không thể không nói, hắn cũng nhớ nàng. Càng gần nàng, hắn càng nhớ. Nhất là khi biết chuyện xảy ra gần đây trong nhà nàng, lòng hơi lo liệu nàng có chịu nổi không?
Còn có thái tử Thanh Đằng quốc Nhiếp Đằng, dám nhớ nhung nữ nhân của hắn, rõ ràng là muốn chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui