"Chủ tử, sự tình không phải như vậy." Hôi Lang vội vàng nói.
"Vậy thì là dạng nào?"
Phượng Cửu khoanh tay trước ngực, liếc xéo hắn một cái: "Ngươi dám nói ngươi không muốn nhìn chằm chằm ta thay quần áo? Ngươi dám nói ngươi không muốn cởi quần áo của ta?"
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi? Tuy rằng dung nhan bản công tử đã bị huỷ hoại, bất quá, ánh mắt cũng vẫn rất cầu kỳ. Một thân thể giống như tấm lều bạt của ngươi, còn có bộ dáng tiểu bạch kiểm, thật đúng là không lọt được vào mắt của bản công tử."
Nàng mang vẻ mặt đầy khinh thường, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khi nói ra lại khiến mọi người trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại. Một đám cùng nhìn nhau nhìn chằm chằm nàng giống như đang nhìn quái vật, ngay cả Hôi Lang cũng mở to hai mắt mà nhìn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Khóe miệng nhỏ của Diêm Chủ run rẩy rất khó phát hiện, hắn nhìn biểu tình của thiếu niên kia đúng lý hợp tình không chút nào cảm thấy hổ thẹn, không tránh khỏi mở to hai mắt, xoay người đi ra ngoài.
"Ngươi nhanh chóng cầm quần áo rồi thay đổi!" Hôi Lang hung tợn ném xuống sau khi nói, cũng nhanh chóng xoay người rời đi.
Những người khác nhìn thấy, một đám mới lạ đánh giá Phượng Cửu. Trong lòng rất kinh ngạc, thật đúng là nhìn không ra thiếu niên này lại có sở thích đoạn tụ?
Nhìn bọn họ một đám rời đi, Phượng Cửu tiến lên đóng cửa phòng lại, lúc này mới phì cười vì không nhịn được, nàng nhìn nhìn quần áo màu xám trong tay, nhanh chóng thay đổi sau đó đi ra.
"Đi theo!" Hôi Lang chán ghét liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, đi ở phía trước dẫn đường.
Phượng Cửu quét mắt liếc bên ngoài một cái, chỉ còn lại vài tên tu sĩ ở nơi đó, đã không nhìn thấy bóng dáng tên Diêm Chủ kia.
Ánh mắt nàng dừng ở trên người Hôi Lang phía trước, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng, kéo kéo khóe miệng, nhàn hạ đi theo ở phía sau, cho đến khi bọn hơn đi vào một cái lâu (tháp) cao bảy tầng.
......Edit & Dịch: @Emily_Ton.....
Hương dược nồng đậm lẫn lộn với các loại dược vị truyền vào trong mũi. Trong một cái sân khá rộng, nhiều người đang bận rộn xung quanh, một số đang phơi dược, một số đang nghiền dược, còn có một số thì đàn phân loại các loại dược vật, mỗi người đều đang làm một nhiệm vụ khác nhau.
Hơn nữa, những người này dường như đã có thói quen, cách một khoảng thời gian sẽ có người mới tiến vào. Bởi vậy, đối với một thiếu niên bị hủy dung tới đây, nhiều người đang bận rộn chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái liền tiếp tục làm công việc của mình. Có nhiều người cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn xem về phía bên này một cái.
"Lão Lâm, tiểu tử này giao cho ngươi." Hôi Lang hô một tiếng, sau khi ném người xuống lập tức rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn xem Phượng Cửu một cái.
Lúc này, một lão giả thanh y (mặc trang phục màu xanh) đi ra từ trong lâu, đi tới trước mặt Phượng Cửu liếc mắt đánh giá nàng trên dưới một lượt, hỏi: "Tên ngươi là gì?"
Phượng Cửu nhếch miệng cười, cất cao giọng nói: "Quỷ Quỷ."
"Quỷ Quỷ?" Lão giả sửng sốt một chút, nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi biết cái gì? Nói một chút, ta sẽ an bài công việc cho ngươi."
Phượng Cửu không trả lời hắn, mà hỏi: "Nơi này là nơi nào? Các ngươi đều ở chỗ này làm gì?"
"Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không, sẽ bị chết rất nhanh!"
Nghe vậy, nàng nhíu mày lại, nghĩ nghĩ: "Vậy hãy an bài công việc lặt vặt cho ta là tốt rồi, ta cũng có thể là trợ thủ." Khi nói chuyện, ánh mắt nhìn về trong lâu, nhìn thấy bên trong lầu một dường như cũng có không ít người.
"Đó là nơi pha chế dược, những người mới tới đều chỉ tham gia các hoạt động ngoài sân, ngươi hãy đi phân loại dược liệu bên kia trước đi!" Lão giả ra hiệu, sau đó xoay người trở lại trong lầu một.
Phượng Cửu sau khi nhìn thoáng qua về phía bên trong, đi đến chỗ dược liệu bên kia, vừa phân loại dược liệu, vừa đánh giá xung quanh.
"Ài, ngươi vào đây bằng cách nào?" Thiếu niên bên cạnh đè thấp giọng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...