Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn


Thật lâu sau, ông ấy vẫy vẫy tay: “Thôi, cũng không đi quản hắn, chuyện của hắn để hắn tự đi xử lý đi.

” Nói rồi ông đứng lên, vung ống tay áo đi ra ngoài.

Theo tin tức Thái Tử trùng quan nhất nộ [ giận dữ vì hồng nhan ]chém Hàn Dung một tay đem đuổi đi lan truyền ra, thế lực khắp nơi trong Hoàng Thành đều tò mò nữ tử kia là người phương nào? Bởi vậy, âm thầm hỏi thăm.

Nhưng mà, miệng đám người trong phủ Thái tử kín như bưng, căn bản nửa điểm tin tức cũng không hỏi ra được, ngay cả nàng kia trông như thế nào cũng không biết, bọn họ đành phải hỏi thăm trên đường cái, mới nghe được có người gặp qua, chỉ biết nàng kia một bộ hồng y, trên mặt đeo khăn che nhìn không thấy dung nhan.

Hàng năm bên người Thái Tử Hiên Viên Mặc Trạch đều không thấy nửa cái bóng của nữ nhân, vậy mà hiện giờ đột nhiên có một nữ tử xuất hiện như vậy, thậm chí còn vì nàng mà phế đi thuộc hạ bên người nhiều năm, có thể nghĩ, địa vị của nữ tử này ở trong lòng hắn không giống bình thường.

Chỉ là, cho dù bọn họ tò mò như thế nào, hỏi thăm như thế nào, cũng không hỏi thăm được nửa điểm tin tức của nàng kia……Mấy ngày sau, trong phủ.


Phượng Cửu híp mắt ở trên giường nệm trong viện nghỉ ngơi, Hiên Viên Mặc Trạch thì ngồi bên cạnh bàn đá xử lý sự vụ.

Đông Nhi kia bị đuổi đi, bản thân ba người còn lại sau khi nhìn thấy một màn lúc trước, càng thêm không có nửa điểm tâm tư với Hiên Viên Mặc Trạch, thậm chí còn có chút tránh hắn, chỉ sợ thân cận quá mức hoặc như thế nào đó, làm Phượng Cửu tức giận, do đó thu thập các nàng.

Ngày đó lúc chạng vạng Hàn Dung bị đuổi đi, ba người các nàng liền quỳ gối ở trước mặt Phượng Cửu đem mọi chuyện Hàn Dung muốn các nàng làm đều nói ra, không dám có nửa điểm giấu giếm.

Đối với mấy chuyện kia, Phượng Cửu đã sớm biết, chẳng qua, thấy ba người các nàng cũng tương đối an phận, nên cũng không quan tâm lắm, chỉ giữ các nàng ở bên người sai mấy miệng linh tinh lặt vặt gì đó, đợi sau khi nàng đi, lại đem các nàng ấy an bài đến ngoại viện.

Nàng híp mắt nằm ở trên giường nệm, phất tay cho mấy người đang đấm chân lui ra, nhìn không trung, lại nhìn nhìn Hiên Viên Mặc Trạch đang xử lý sự vụ, hơi dừng một chút, nói: “Trạch, ta định đi rồi.

”Lời này vừa ra, Hiên Viên Mặc Trạch đang bận rộn khựng lại, nhìn về phía nàng: “Phải đi? Nhanh như vậy? Không phải nàng nói còn thời gian mấy tháng?”Nghe vậy, Phượng Cửu mắt trợn trắng: “Ta ở chỗ này cũng đã hơn hai tháng, tính cả thời gian đi đường, không phải mấy tháng hay sao?”“Không thể ở lại lâu thêm chút nữa?” Hắn hơi nhíu mày hỏi, nhìn nàng, nói: “Kỳ thật chuyện của nàng cứ để ta tới làm.

” Cứ như vậy, nàng sẽ không cần rời đi, có thể làm bạn ở bên cạnh hắn.


Nhưng, hắn biết nàng không muốn ỷ lại hắn, biết nàng muốn để bản thân trở nên càng mạnh, bởi vậy, cho dù không nỡ, hắn cũng chỉ có thể để tự nàng đi xử lý, tự mình đi rèn luyện.

“Ở thêm hai ngày đi! ở thêm hai ngày rồi ta lại đi.

” Nàng ngồi dậy, nói: “Ta cũng đã đến đây, chàng còn có cái gì mà không nỡ? Huống chi, chỉ cần có cơ hội nói, ta sẽ trở về gặp chàng.

”“Nàng có thể nói với ta nơi nàng muốn đi, như thế ta cũng có thể tới gặp nàng.

”Ai ngờ, nàng giảo hoạt cười: “Không nói cho chàng.

”Nghe vậy, hắn bất đắc dĩ thở dài: “ Được rồi! Nàng không nói sau này ta cũng biết, nếu nàng phải đi, hai ngày này những chuyện khác ta đều không làm, ở bên cạnh nàng nhiều hơn đi!”“Chàng vẫn nên xử lý sự vụ đi! Miễn cho chậm trễ chính sự.

”Hắn hơi cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười: “Không có việc gì, nhiều chuyện quá vẫn luôn không làm xong, coi như đúng lúc thả lỏng đi! Hai ngày này nàng muốn chơi ở đâu? Nàng nói, ta đi với nàng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận