Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Mọi người ở phía dưới kinh ngạc, nghe thấy Bạch Nhược Phi nói ra một số chuyện bí mất, nghe cô ta nói hãm hại Diệp Tinh như thế nào, chuyện tung tin đồn là như thế nào cô ta từ đầu tới cuối nói ra hết, những đệ tử ở trong Linh viện hít một hơi lạnh, trong đầu chỉ hiện lên một câu nói.

Độc nhất là lòng dạ đàn bà! 

Diệp Tinh xem cô ta như tỷ muội, cô ta lại vì lòng cố kị mà hãm hại nàng, hủy đi thanh danh trong sạch của nàng, tên nữ nhân này... Quả thật lòng dạ thâm độc.

Cách đó không xa, Phượng Cửu vuốt vuốt cằm: Non nớt ư? Dung mạo nàng non nớt lắm sao? Đúng là đang nói bậy! Rõ ràng là một mỹ nam tử người gặp người thích hoa thấy hoa nở mà.

Nàng hé nửa con mắt nhìn, ánh mắt nhìn về phía mấy vị gia sư và Diệp Tinh ở cách đó không xa, xem ra, không cần nàng đi giải thích rồi. Thế là, nàng xoay người lặng lẽ rời đi, lúc trở về, tiện thể ghé nhà bếp ăn chút đồ ăn... 

Đợi hết công hiệu của thuốc, sắc mặt trắng bệt của Bạch Nhược Phi nhìn thấy ánh mắt tức giận của mọi người ở phía dưới, thấy họ chỉ trỏ chửi mắng, thấy sắc mặt phẫn nộ của mấy vị gia sư, cô ta bắt đầu lo lắng, chỉ biết là chính mình tiêu đời rồi.

Một dòng máu chảy ngược lên, mắt tối sầm lại, không thể chịu nổi tình cảnh kế tiếp mà hôn mê bất tỉnh.


“Quá ghê tởm! Học viện sao lại có một học tử như vậy, quá ghê tởm! “ Một vị gia sư tính tình nóng nảy tức giận mắng, ra lệnh cho các học tử ở xung quanh: “Cởi trói cho cô ta, giải đến nơi giáo huấn đợi Phó viện xử lý!” 

“Diệp Tinh? Diệp Tinh?”

Lúc các gia sư muốn gọi Diệp Tinh đến hỏi nguyên do, mới chú ý đến, lúc nãy nử tử này còn ở bên cạnh giờ không biết đi đâu rồi, thấy vậy, bọn họ cũng không để ý, chỉ cho các học tử khác đưa Bạch Nhược Phi về đợi xử trí.

Trên đỉnh núi cao nhất 

“Tự nói ra hết sự tình?” phó viện kinh ngạc nhìn Lữ gia sư đến bẩm báo sự tình, hỏi: “Không ai ép đã tự mình nói ra?”

“Vâng, đúng là như vậy, lúc chúng ta đến đó đã thấy tên học tử đó bị treo trên trụ cửa thạch của Linh viện rồi, thần sắc cô ta khẩn trương và hoảng sợ, nhiều lần muốn ngậm miệng nhưng không kiềm chế được nói hết ra, tên học tử này đã được đưa đến phòng giáo huân, chờ phó viện xử trí.

“Trục xuất khỏi học viện, ghi chép vào danh sách đen, mãi mãi không được tuyển.” Phó viện nói, vẫy vẫy tay ý bảo Lữ gia sư lui xuống. 


Nghe vậy, Lữ gia sư nói vâng một tiếng, lúc này mới lui lại, chuẩn bị đi ra, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vị bạch y nam tử ở bên kia, nghe nói người này là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân, Công tử Mạch Trần.

“Tại sao lại tự mình nói hết chân tướng ra? Đổi lại là người khác cũng không thể làm như vậy? Chẳng lẽ bị người khác khống chế? “Phó viện lẩm bẩm, vuốt vuốt râu trầm tư.

Mạch Trần nâng ly trà lên vuốt vuốt, nhìn thấy mấy lá trà đang lơ lửng trong ly trà, ánh mắt khẽ động, nhàn nhạ nói: “Chân Ngôn đan.” 

‘Cái gì?” Phó viện quay đầu nhìn hắn

“Trên đời này có một loại đan dược gọi là Chân Ngôn đan, chỉ cần uống vào, có thể khiến người ta chủ động nói thật, chỉ là, phương thuốc này đã thất truyền nhiều năm.”

“Chân Ngôn đan?” 

Phó viện kinh ngạc, thần sắc kỳ lạ nói: “Học viện chúng ta sao lại có loại đan dược này? Huống hồ, ngươi nói nó đã thất truyền từ lâu.?

Nhưng, vừa dứt tiếng, tựa như nghĩ ra được chuyện gì đó, thần sắc càng trở nên cổ quái: “Việc này... Có phải Phượng Cửu làm hay không? Nhưng cô ta là học tử vừa mới vào đan viện, cho dù có phương thuốc, cũng không thể nào luyện ra Chân Ngôn đan được?”

“Chân Ngôn đan là đan dược cấp hai.” Ánh mắt hắn chau lại, thản nhiên nói: “Quả thực không phải một tên học tử vừa mới được tiếp xúc đan dược có thể luyện thành.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui