Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Ngày hôm nay Phượng Cửu ngồi phi vũ đến nơi nhiệm vụ, dự định chọn một nhiệm vụ xong sẽ đi khỏi học viện, thuận tiện kiếm chút đóng góp, ai biết vừa xuống khỏi phi vũ liền thấy các học tử xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng thấp giọng bàn tán.

Nàng tưởng rằng lại đang nói nàng là linh căn ngũ hành, vì thế cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước nhưng các học tử kia càng nói càng to, dường như rõ ràng là muốn nàng nghe thấy, nàng dừng lại cước bộ, nhìn về phía mấy tên học tử đang nói kia.

“Các ngươi vừa nói gì?” 

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng chậm rãi mang theo một tia lạnh lùng không dễ nhận thấy, trên dung nhan tuấn mỹ kia cũng mất đi vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, thần sắc hiện lên sự lạnh lùng mà các học tử hiếm thấy.

Sắc mặt nàng trầm xuống, thu lịa ý cười trên mặt, ánh mắt híp lại lên tia lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch lên kéo ra độ cong lộ ra khí tức nguy hiểm, giọng nói vẫn nhàn nhạt, nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến những người xung quanh nháy mắt im bặt. (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread.vn)

Trong học viện chưa ai từng thấy Phượng Cửu như vậy, thậm chí có thể nói từ khi hắn vào học viện cho đến nay, chưa từng thấy hắn còn có một mặt như vậy. 


Không giận nhưng tự uy, con ngươi híp lại kèm theo khí tức lạnh lẽo, ý cười nhàn nhạt bên môi như có như không, khí tức cả người lập tức thay đổi, hắn như vậy khiến cho mọi người cảm thấy…nguy hiểm!

“Các ngươi vừa mới nói gì?”

Nàng nhẹ bước lên, từng bước đến gần mấy người kia, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang theo sự lạnh lùng khiến lòng người run sợ: “Đừng để ta phải hỏi lần thứ ba, bằng không, ta có cách khiến cho các ngươi vĩnh viễn không nói ra được.” 

Nghe vậy lại nghĩ đến hắn là học tử của Đan viện, còn từng im lặng không tiếng động đánh ngã mười mấy học tử của Huyền viện, hiển nhiên là rất tinh thông dùng dược, nghĩ đến điểm này mấy tên học tử không khỏi lùi ra sau một bước, toát mồ hôi lạnh, lời nói ra cũng mang theo sự run rẩy.

“Không, không phải bọn ta truyền ra, toàn bộ người của học viện đều nói vậy, bọn ta, bọn ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi.”

“Đúng…đúng vậy, không phải bọn ta truyền tin ngươi cưỡng…cưỡng bức Diệp Tinh…” 


“Ồ? Vậy là ai truyền ra?” Nàng nhẹ giọng hỏi, trên mặt mang theo ý cười, chỉ là ý cười đó lại không đến đáy mắt.

Đối với nữ tử mà nói, danh tiết là tất cả, Diệp Tinh xuất thân thế gia, bị người ta truyền ra ngoài nàng và Diệp Tinh lại có chuyện như vậy, nếu không bắt được kẻ đứng sau giật dây, sau này mặt mũi hai người họ biết treo thế nào?

Cưỡng bức Diệp Tinh? A, người truyền ra loại tin tức này không chỉ muốn đối phó nàng, còn muốn hủy hoại danh dư của Diệp Tinh, nàng quả thật hiếu kỳ, rốt cuộc là ai làm chuyện tốt như vậy? 

Mấy tên học tử nhìn thấy Phượng Cửu rõ ràng đang cười, nhưng lại cười đến quỷ dị, bộ dạng như vậy khiến người ta kinh hãi, không khỏi run rẩy nói: “Cái này, bọn ta cũng không biết là ai truyền ra? Bọn ta cũng chỉ nghe nói thôi, đáy lòng những người ở cả học viện này đều biết.” (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread.vn)

Nghe vậy Phượng Cửu liếc nhìn mấy người bọn họ, xoay người đi đến Linh viện.

Gần đây nàng không phải đang tu luyện cùng luyện đan sao, cũng không ra khỏi Đan viện, hơn nữa tin tức của Đan viện lại được phong bế, nếu không phải hôm nay đến đây lấy nhiệm vụ, quả thật không biết tron học viện này truyền ra tin như vậy. 

Khi nàng ngồi phi vũ đến chỗ ở của Diệp Tinh lại được biết nàng đã bị đạo sư gọi đi, vì thế nàng lại đi đến chỗ đạo sư Linh viện, mới đi được một đoạn nàng đã bị mấy tên học tử Linh viện chặn lại.

“Phượng Cửu, các đạo sư bảo bọn ta dẫn ngươi qua đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui