Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe vậy, mọi người sửng sốt, tên học tử thiên phẩm cầm đầu kia khẽ cau mày hỏi: “Bảo bối gì?”

“Không phải muốn xin chỉ giáo của ta hay sao? Không có bảo bối lại còn muốn ta chỉ điểm cho ngươi?” Nàng híp mắt liếc nhìn nam tử kia, ngữ khí tùy tiện: “Muốn động thủ với ta đều phải chuẩn bị bảo bối trước, nếu không ai rảnh chơi đùa với ngươi?”

Nàng vừa dứt lời, nhìn mọi người trừng mắt khi nghe thấy lời của nàng, cười nói: “Các ngươi cũng vậy, muốn ra tay với ta thì chuẩn bị bảo bối đến đây, nếu ta thua, đương nhiên bảo bối sẽ không cần các ngươi, nhưng ta thắng rồi, ha ha, mấy người hiểu chứ.” 

Nhìn các học tử ai nấy đều chuẩn bị động thủ muốn xông lên, trên gương mặt tuấn mỹ của nàng thu lại ý cười, ánh mắt nửa híp, khóe môi khẽ nhếch lên cảnh cáo: “Đừng nghĩ không lấy bảo bối ra mà muốn động thủ, các ngươi nếu dám ra tay, ta sẽ báo với phó viện ở đây, tin rằng các ngươi cũng biết phó viện là chỗ dựa vững chắc của ta, có gan thì đến đây.”

Mấy nữ học viên đứng một bên ngăn cản Diệp Tinh nghe vậy không nhịn được lộ ra nụ cười. Trực tiếp đưa phó viện vào, hắn quả thực xác định phí viện biết được sẽ không giậm chân?

Vốn những người trong học viện đều cảm thấy đóng góp của hắn có chút kỳ quặc, hiện giờ hắn vừa nói vậy chắc chắn ai nấy đều thấy đó là phó viện âm thầm an bài. 


Những học tử kia ai nấy đều ngạc nhiên, không ngờ thiếu niên này lại nói ra được những lời thiếu giáo dưỡng như vậy, muốn ra tay với hắn còn phải lấy bảo bối ra? Nếu không lấy ra hắn còn muốn đi tìm phó viện cáo trạng?

Đây, đây…cũng quá trơ tráo rồi!

“Thế nào? Không có gan thì ta phải đi rồi.” Nàng nói, nhìn mấy nữ học viên đang giữ Diệp Tinh, lộ ra nụ cười mị hoặc nói: “Mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này, mấy người đừng giữ Diệp Tinh mỹ nhân của ta nữa!” 

Mấy nữ học viên kia ngơ ngẩn, thấy thiếu niên nhìn về phía mình, đôi mắt mị hoặc hiện lên ý cười, giống như vòng xoay của người say vậy, khiến cho bọn họ không khỏi ngây dại.

Diệp Tinh hé miệng cười, đi lên trước, tự nhiên kéo tay Phượng Cửu nói: “Đi thôi! Ta dẫn muội đi dạo xung quanh, lần sau đệ sẽ biết được các nơi ở đây.”

Những người khác thấy hai người rời đi, ai nấy đều nhìn về phía tên học tử dẫn đầu thiên phẩm, thấy hắn không nói gì, bọn họ không nhịn được hỏi: “Lý học trưởng, cứ vậy không có cách nào sao?” 


Nam tử họ Lý kia nhìn chằm chằm tay Diệp Tinh kéo lấy thiếu niên kia, nghiến răng: “Hừ! Lấy bảo bối ra để hắn ra tay? Quá có lợi cho hắn rồi, ta đi tìm Âu Dương học trưởng bọn họ, dám trêu chọc Diệp Tinh học muội mà Âu Dương học trưởng thích, tiểu tử này cũng ngại mệnh quá dài rồi!”

Mọi người vừa nghe thấy ánh mắt liền lóe sáng, hắn muốn để học viện Thiên Kiêu ra tay? Như vậy thì dù phó viện bọn họ cũng sẽ không nói gì?

Nếu như Âu Dương học trưởng bọn họ ra tay, tiểu tử này chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm! Nghĩ vậy gương mặt ai nấy đều hưng phấn. 

Mà lúc này Phượng Cửu rời đi cùng Diệp Tinh cúi đầu nhìn tay bị kéo đi, không khỏi nhíu mày, nàng nhìn về phía Diệp Tinh, thấy nàng cũng đang nhìn lại, trong mắt tràn đầy ý cười, lại có hào quang nàng không nhìn thấu được.

Trên đường gặp không ít các học tử, nàng cũng không buông tay đang kéo lây tay nàng, chuyện này khiến nàng kỳ quái không thôi. Diệp Tinh mỹ nhân này sao lại to gan như vậy? Không sợ người khác hiểu lầm sao?

Trong lòng nghi hoặc, đang muốn hỏi lại nghe thấy một giọng nói truyền đến. 

“A Tinh.”

Một nữ tử bạch y đứng cách đó không xa nhìn hai người, ánh mắt dừng trên tay đang dắt nhau của hai người, con ngươi khẽ động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui