Trở về Đan viện thì thấy Tiểu Hắc đang ngoan ngoãn trông coi bên ngoài, Lão Bạch cũng ở đó, Thôn Vân thú thì nằm ườn trên bãi cỏ.
Diệp Tinh còn chưa tỉnh sao?
Phượng Cửu nghi hoặc, vừa đi vào nhìn thì thấy Diệp Tinh đã tỉnh lại, đang ngồi bên cạnh bàn.
“Tỉnh rồi sao?”
Phượng Cửu thật sự muốn hỏi rằng tỉnh rồi sao không rời đi, nhưng nàng cũng không nói ra miệng.
Diệp Tinh vừa quay đầu lại đã thấy thiếu niên trước mặt đeo lông vũ thất thải lưu ly bên hông, lập tức kinh ngạc: “Sao ngươi lại có thể có cái này?”
Nghe vậy, Phượng Cửu nhếch miệng cười một tiếng, gỡ lông vũ thất thải lưu ly ra vuốt ve: “Tất nhiên là ta đổi bằng điểm cống hiến rồi!”
Nghe vậy, Diệp Tinh kinh ngạc, nhưng nghĩ đến con gấu đen cấp bậc thánh thú kia cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ là trong lòng vẫn không thể tin được.
Nhưng suốt đoạn đường đi từ sơn mạch Vạn Thú ra, các loài thú vừa gặp hắn không tránh cũng chạy trốn thục mạng, vô cùng quỷ dị.
Rõ ràng thiếu niên này thực lực không mạnh, lần trước ở trên đường còn bị nàng đuổi đánh, trốn tránh khắp nơi, nhưng có lẽ hắn có biện pháp đối phó với các loài thú cũng nên.
“Lông vũ thất thải lưu ly này có không ít người dòm ngó, ngươi phải cẩn thận chút, đừng để bọn họ tìm ngươi gây phiền phức.” Diệp Tinh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ha ha! Ta biết rồi!” Phượng Cửu cười đáp, không nói cho Diệp Tinh chuyện nàng vừa bị chặn ở Huyền viện, suýt nữa không về được.
Nhìn thiếu niên đang cười toe toét, ánh mắt Diệp Tinh cũng có chút nhu hòa: “Cảm ơn ngươi!”
Thấy thiếu niên chỉ khoát tay, không để bụng, nàng hỏi: “Ngươi là học sinh duy nhất của Đan viện năm nay sao?”
“Ừ!” Phượng Cửu đáp, sau đó lấy trái cây ra, ném cho Diệp Tinh một quả.
Diệp Tinh tiếp được, sau đó hỏi: “Ta còn không biết tên ngươi là gì đó?”
“Phượng Cửu!”
“Ta là Diệp Tinh!”
Nàng mỉm cười nói: “Chắc ngươi cũng biết…”
“Ừ, tất nhiên biết! Một trong mười đại thiên kiêu của Huyền viện, còn là đệ nhất mỹ nhân.”
Sau đó Phượng Cửu nhìn Diệp Tinh: “Đúng là xứng với dnah hiệu đệ nhất mỹ nhân.”
Diệp Tinh nghe vậy không nhịn được cười: “Đệ nhất mỹ nhân gì chứ? Đều do đám học sinh tự đặt thôi.”
Thấy vậy, Phượng Cửu híp mắt cười, nhìn chằm chằm Diệp Tinh: “Hỏi ngươi một chuyện!”
Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm mình, Diệp Tinh cũng không sợ hãi, hỏi lại: “Chuyện gì?”
Thiếu niên này cũng thật tuấn mỹ, nhưng cảm giác rất kì lạ, rõ ràng ánh mắt nhìn nàng, nhưng trong mắt lại không có chút si mê hay ái mộ nào, chỉ đơn giản là thưởng thức, khiến cho nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
“Ngươi kết hôn chưa? Có người yêu chưa?”
“Hả?”
Không ngờ thiếu niên sẽ hỏi vậy, Diệp Tinh hơi sững sờ, mặt đỏ bừng lên, nếu không phải nàng biết thiếu niên này không có ý gì khác với nàng thì nàng cũng sẽ hiểu nhầm!
“Ta chưa có hôn ước, cũng không có người yêu…”
Nói xong, Diệp Tinh hỏi lại: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ha ha! Tốt, rất tốt, ta nói cho ngươi một chuyện!”
Phượng Cửu cười híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Tinh, càng nhìn càng hài lòng: “Ta có một ca ca, tên là Quan Tập Lẫm, dáng người rất được, cứng chắc cường tráng, tính cách trầm ổn, là người lương thiện, có trách nhiệm, thực lực cũng vô cùng xuất sắc, ngươi có muốn suy nghĩ một chút không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...