“Ha ha! Ngại quá, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Phượng Cửu ngượng ngùng cười, thấy Diệp Tinh phòng bị nàng, nàng không khỏi gãi đầu nói: “Thật sự là trùng hợp… Ngươi bị thương sao? Ta giúp ngươi băng bó nhé?”
“Ngươi… ngươi đừng tới đây!” Sắc mặt Diệp Tinh tái nhợt, bước chân lảo đảo lùi lại, mắt cá chân bị trẹo nên lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
“A!” Diệp Tinh kêu lên, một tay che mắt cá chân, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Phượng Cửu thấy vậy khẽ lắc đầu: “Ngươi xem, ngươi bị thương như vậy rồi ta còn có thể làm gì ngươi chứ? Ngươi sợ cái gì?”
Nói xong Phượng Cửu đi tới gần, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tinh, trong ánh mắt sợ hãi đầy phòng bị của Diệp Tinh, Phượng Cửu đưa tay muốn kéo váy Diệp Tinh lên nhưng lại bị Diệp Tinh nhanh chóng chặn lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Phượng Cửu làm vẻ mặt vô tội, giơ tay ra nói: “Ta xem ngươi bị thương thế nào? Váy ngươi che khuất rồi, ta không nhìn thấy, kéo cao lên một chút.”
“Ngươi đừng có mà làm loạn…” Nghĩ tới ở đây không có người nào khác, mà thiếu niên này lại là kẻ háo sắc, sắc mặt Diệp Tinh tái nhợt, cố gắng đứng lên, nhưng vừa đứng dậy lại lập tức ngã xuosng.
Phượng Cửu ngồi xổm ở đó, nhìn Diệp Tinh tự giày vò chính mình, không khỏi sờ cằm, nghĩ thầm: Chẳng lẽ mặt ta giống kẻ háo sắc như vậy?
“A!” Diệp Tinh lại ngã xuống, có vẻ như vết thương càng lúc càng nặng, cả trán đều chảy mồ hôi lạnh.
Thấy vậy, Phượng Cửu khẽ than nhẹ một tiếng, lắc đầu đi qua, đưa tay bắt lấy chân Diệp Tinh, cởi giày của nàng.
“Ngươi làm gì vậy? Dâm tặc! Thả ta ra! Buông ra mau!” Diệp Tinh sợ hãi hô lên, vừa giãy giụa vừa cố đẩy tay thiếu niên kia ra, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Chân của nữ tử sao có thể cho nam tử nhìn thấy được? Thiếu niên này đúng là dâm tặc!
Phượng Cửu nhìn mắt cá chân của Diệp Tinh đã sưng tấy, lại thấy Diệp Tinh giãy giụa không ngừng liền quay đầu vẫy tay với gấu đen: “Tiểu Hắc, đến đây giúp ta giữ nàng, đừng cho nàng động đậy.”
“Ngao!”
Gấu đen cao chừng hai, ba mét, kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn đi tới, hai bàn tay to lớn trực tiếp ép Diệp Tinh xuống đất, không cho nàng cử động.
“Nhẹ tay một chút, đây chính là mỹ nhân, đừng để chân tay vụng về của ngươi làm nàng bị thương.”
Phượng Cửu lên tiếng nhắc nhở, dù sao Diệp Tinh cũng là một mỹ nhân yếu ớt, chân tay Tiểu Hắc lại quá vụng về, sức lực quá lớn, có lẽ sẽ làm tổn thương đến Diệp Tinh. Tuy lời nhắc nhở này người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý…
“Không, ta không muốn, thả ra ra… Nhược Phi, cứu ta!”
Dù sao cũng là nữ tử, lại bị một con gấu đen to lớn đè xuống nằm ngửa trên mặt đất, váy lại bị dâm tặc vén lên, sắc mặt Diệp Tinh lập tức trắng bệch, âm thanh hoảng sợ càng lớn hơn, hi vọng tỷ muội tốt của nàng có thể nghe thấy.
Phượng Cửu lắc đầu, vốn nghĩ Diệp Tinh đã cứu đứa bé kia thì tâm địa không xấu nên mới định giúp nàng một tay, không ngờ nàng lại coi Phượng Cửu thành dâm tặc.
Nhưng Nhược Phi là bạn của Diệp Tinh sao?
Trong mắt nàng xẹt qua một tia u ám, khẽ nhìn về phía cây cối rậm rạp gần đó, nơi đó vừa nãy có một luồng khí tức hơi rối loạn, lúc này nàng đưa mắt nhìn lập tức thấy một nữ tử trốn phía sau.
Nếu như nàng không nhìn lầm thì phía sau cây đó chính là nữ tử áo trắng ngày đó gặp trên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...