Tố Tích liếc mắt nhìn hai người họ nói: “Không được, lát nữa ta còn phải thêu gối uyên ương!” Giá y của nàng là mẹ nàng để lại, vốn nghĩ rằng sẽ không dùng đến, nhưng mà cất nhiều năm thế rồi cuối cùng cũng có thể phát huy được công dụng rồi.
Giá y không cần thêu, nên nàng thêu một cặp gối uyên ương, chỉ là, lần làm tân nương này với nàng cũng là một mớ hỗn độn. Không biết nên làm những gì, hơn nữa người muốn gặp lại không ở bên cạnh, cả ngày cứ lười biếng bất cần thế này, làm cái gì cũng không có sức lực.
Còn hai người khi nghe được lời của nàng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười lớn thành tiếng. Một cặp gối uyên ương thêu từ lúc Tam Nguyên rời đi đến giờ vẫn còn chưa xong, tốc độ này đúng là chậm quá rồi, cũng may là nàng không cần phải may giá y, bằng không phải thêu đến ngày tháng năm nào?
Hai cha con họ cùng nàng ngồi trong sân, hàn huyên chuyện phiếm. Một lát sau hai người định rời đi thì thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy vào với vẻ mặt kích động.
“Tới, tới rồi! Gia chủ, tới, tới rồi!”
“Cái gì tới rồi?” Lâm Bác Hằng liếc mắt nhìn hắn hỏi.
Ngay cả Lâm Thừa Chí và Tố Tích cũng nhìn qua bên đó, nhìn lên vẻ mặt kích động của quản gia.
“Tiễn sính tới rồi!” Quản gia nói với vẻ mặt hưng phấn.
“Cái gì? Tiễn sính tới rồi ư?” Lâm Bác Hằng và Lâm Thừa Chí nhìn nhau, thế này cũng nhanh quá rồi? Mới chỉ quay về mười ngày thôi mà? Nhanh như vậy đã mang sính lễ đến rồi?
Tố Tích đứng lên với vẻ mặt kinh hỉ, hỏi: “Thật ư? Tam Nguyên đâu? Là chàng đưa sính lễ đến à?”
“Còn chưa thấy người, chỉ biết là một thế trận lớn, chiếc phi thuyền sang trọng kia bay thẳng vào Tam Giang thành, đang hướng đến Lâm phủ chúng ta, trên chiếc thuyền dán chữ song hỷ rất lớn, tất cả dân chúng trong thành đều thán phục nghị luận, đều theo sau phía phi thuyền mà hướng về phía Lâm gia chúng ta tới xem náo nhiệt.”
Nghe thấy lời này, hai cha con trợn tròn mắt, vội nói: “Nhanh, nhanh dẫn chúng ta đến xem.” Lâm Bác Hằng nói, lại dặn dò Tố Tích: “Muội ở trong sân đừng có ra ngoài, nữ tử sắp xuất giá không thể lộ diện, đợi lát nữa nếu Tam Nguyên tới, đại ca sẽ sai người đến nói với muội.”
Tố Tích mừng trong lòng cũng biết được quy tắc như vậy, nên gật đầu: “Muội biết rồi, đại ca, mọi người đi xem sao.”
“Ha ha ha, đại ca biết rồi, Thừa Chí, đi thôi!” Lâm Bác Hằng nhìn con trai, rồi mới đi nhanh ra ngoài.
Mà lúc này, người trong Lâm phủ biết tin cũng nháo nhào chạy ra, khi bọn họ ra đến cửa ngoài, nhìn thấy xa xa chiếc phi thuyền dán chữ song hỷ rất lớn đang bay tới, tốc độ của phi thuyền chậm dần, bay thấp dần, từng tiếng pháo hoa trên thuyền phát ra, vang lên một tiếng phụt lên trời, tản ra những tràng hoa rực rỡ từ trên bầu trời rơi xuống, vô cùng đẹp đẽ.
Ngoại trừ một đường pháo hoa, từ lúc vào thành, còn có nhiều loại kẹo cưới rơi xuống càng làm cho dân chúng hoan hô không ngớt.
Cả Tam Giang thành đều sôi động cả lên, tiếng hoan hô không ngừng, một số gia tộc và thế lực đều nhốn nháo ra xem, thật là kinh ngạc, phải biết rằng thông thường mà nói, phi thuyền không thể vào trong thành, nhưng chiếc phi thuyền này lại có thể bay thẳng vào, có thể thấy, người sở hữu phi thuyền có lai lịch phi phàm.
Nghe thấy tiếng vỗ tay trong thành không ngừng và hàng người đến Lâm gia để xem náo nhiệt, người của Lâm gia kinh ngạc vạn phần cũng vui mừng không ngớt. Thế trận như thế này, náo động như vậy, cả thành đều biết Lâm gia gả con gái, thật đúng là vẻ vang à! Thực sự đã cho họ thể diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...