Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Lúc này nàng đang nghĩ đến việc tìm gia gia của nàng trước, sau đó mới quay về nghiên cứu luyện đan, có lẽ cũng sắp luyện được Trúc Cơ đan rồi. Còn chuyện của mẫu thân nàng, dựa vào thực lực hiện giờ của nàng thì cho dù đi tới cường quốc cấp một cũng không làm được gì, chẳng bằng tu luyện lên Trúc Cơ trước thì hơn.

Đang nghĩ ngợi lại thấy vẻ mặt buồn thiu của Kha hội trưởng, nghĩ đến Kha hội trưởng cũng giúp nàng không ít việc, thậm chí còn đưa cả phi thuyền cho nàng.

Vì vậy, Phượng Cửu lên tiếng: “Kha hội trưởng, hiện giờ ngươi đừng lo lắng, thương thế kia trong vòng năm mươi năm sẽ không có vấn đề gì, chỉ khó khăn khi thăng tiến tu vi mà thôi, nếu như trị hết thì việc thăng cấp cũng nằm trong tầm tay rồi.” 

Ai ngờ nàng chưa dứt lời, Kha hội trưởng đã tái nhợt: “Sao cơ? Năm mươi năm sẽ không có vấn đề gì? Ý của công tử có phải là năm mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện không?”

“Nếu luôn chăm chỉ tu luyện thì nội thương sẽ bị tác động, vì vậy trước khi chữa khỏi thương thế thì ngươi nên ổn định tu vi trước, không cần cố gắng thăng cấp.” Lời vừa rồi cũng không phải dọa hắn, vết thương cũ còn chưa khỏi đã có ý định muốn thăng cấp, nếu như vết thương bị tái phát thì rất nguy hiểm.


Nghe vậy, Kha hội trưởng than nhẹ: “Ôi, đáng tiếc vết thương này lại có sau khi ta tiến vào Nguyên Anh, nếu như bị trước thì khi tiến vào Nguyên Anh, thân thể được tái tạo lại cũng sẽ không xảy ra chuyện này.” 

Nói đến đây, hắn đứng lên thi lễ với Phượng Cửu: “Bất kể như nào thì hôm nay cũng đa tạ công tử, những năm nay ta xem không ít đjai phu, không ai nói ra được vấn đề, sau khi nghe được công tử chỉ điểm ta đã biết nên làm thế nào rồi.”

Thấy vậy, Phượng Cửu không biết nói gì, chỉ dặn hắn một chút, sau đó tự mình tiễn ra ngoài.

Chờ Kha hội trưởng rời đi, Phượng Cửu đi xem một vòng, cũng không thấy thân ảnh của Lăng Mặc Hàn, chỉ gặp Ảnh Nhất và Khôi Lang, vì vậy lên tiếng hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu? Sao không đi theo chủ tử mà lại ở đây?” 

“Chủ tử nói muốn đi một mình, không cần chúng ta đi theo, bảo chúng ta trông công tử cho tốt.” Ảnh Nhất đáp lời.


“Ha ha! Công tử, chủ tử chúng ta không yên lòng với ngươi đó, vì vậy mới để chúng ta trông coi.”

Khôi Lang tươi cười: “Công tử, lúc trước ngươi nói muốn cho ta một thứ, là gì vậy?” 

Nghe xong lời này, Ảnh Nhất cũng nhìn về phía Phượng Cửu, nhưng hắn nghĩ có lẽ Phượng Cửu chỉ cho Khôi Lang chút dược tễ phòng thân mà thôi, bởi vì bản thân nàng là dược tễ sư nên cũng không thiếu dược tễ.

“Khôi Lang, ngươi ở Kim Đan kỳ rất lâu rồi nhỉ?” Phượng Cửu mỉm cười hỏi.

“Cũng không lâu, ta tiến vào Kim Đan kỳ sớm hơn người bình thường rất nhiều, chủ tử cũng cho chúng ta không ít đan dược tăng thực lực.” 

Thân phận của chủ tử bọn họ đúng là không thiếu chút đan dược kia, bởi vậy đi theo bên người chủ tử, trừ thiên phú của bon họ thì bọn họ còn dựa vào đan dược mới có thể thăng cấp nhanh như vậy, nếu không bọn họ phải tu luyện không biết bao lâu mới đạt tới Kim Đan kỳ.

Một câu nói đã tiết lộ quá nhiều chuyện, ánh mắt Phượng Cửu hơi lóe sáng: “Xem ra chủ tử các ngươi có gia thế thật hùng hậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui