Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phượng Cửu chớp mắt đầy vô tội, nghiêm túc nói: “Ta thật sự đến thi huy hiệu dược thánh! Phí mà ta nộp cũng là phí khảo hạch dược thánh!”

Thì ra bọn họ thấy nàng nhỏ nên cảm thấy nàng đến để chơi sao?

Vị khảo sư trước đó giúp nàng đăng kí lúc đó cũng dùng ánh mắt không tán thành nhìn Phượng Cửu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên vô tội đó, sắc mặt nghiêm túc đó nên trong lòng cũng dìu dịu rồi mới trầm giọng hỏi: “Ngươi có huy hiệu dược tông chưa?” 

Phượng Cửu lắc đầu: “Chưa có.”

“Huy hiệu đại dược sư thì sao?”


“Chưa có.” Nàng lại lắc đầu lần nữa. 

Vị khảo sư đó nghe xong thì mặt cũng hiện lên nét không vui, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Vậy huy hiệu dược sư thì sao?”

“Cũng chưa có! Ta chưa từng thi, đây là lần đầu tiên ta đến dược tễ công hội.” Mặc dù nàng biết luyện dược nhưng thật sự là không có mấy cái huy hiệu đó! Nếu có rồi thì nàng còn từ xa xôi chạy tới đây làm gì?

Mà nghe xong lời nói của phượng Cửu hai vị khảo sư còn lại cũng không nén được giận nói: “Ngay đến dược sư ngươi còn chưa đạt được, thì thi dược thánh cái gì chứ? Còn nói là không phải bị điên sao? Đây rõ ràng là muốn làm dược thánh đến phát điên rồi! Mới sáng sớm đã lãng phí thời gian của bọn ta, ngươi, ngươi ra ngoài ngay cho ta!” 

Bị bọn họ quát nhưng Phượng Cửu cũng không giận, có lẽ nàng hiểu tâm trạng của bọn họ! Cũng cảm thấy bọn họ như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao đến ngay cả huy hiệu dược sư cũng không có mà muốn thi dược thánh thì đúng là có chút kì lạ và nực cười thật.

Vì vậy, nàng mỉm cười tốt tính, trong mắt tràn đầy những điểm sáng chói mắt: “Ba vị khảo sư, mới sáng sớm đừng quá tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu! Dù sao thì các vị cũng phải nghe ta nói xong đã chứ!”

Thấy bọn họ trợn mắt, nàng cũng không đợi bọn họ mở miệng, liền nói: “Mặc dù đúng là ta không có huy hiệu dược tễ sư để chứng minh thân phận nhưng ta thực sự là một dược tễ sư. Còn về việc ta trực tiếp thi huy hiệu dược thánh là bởi vì ta có thực lực để lấy được huy hiệu này, cũng đủ sức để trở thành một dược thánh. Bằng không từng mỗi một bước khảo hạch này đều rất phí thời gian của ta.” 


Nghe thấy những lời này, trong lòng ba người kia vốn tức giận sẵn lại càng tức giận thêm, họ cảm thấy thiếu niên này đúng là không biết điều! Lại còn dám khua môi múa mép ở một nơi như công hội dược sư, còn nói cái gì mà mỗi một cửa ải của khảo hạch đều lãng phí thời gian của cậu ta.

Vốn dĩ còn cảm thấy cậu thiếu niên này dung mạo xuất chúng, tiến lui có mực, lễ độ chu toàn, đơn thuần dễ mến. Nhưng bây giờ xem ra, quả thực, quả thực bọn chưa từng gặp qua người nào tầm thường như người này!

“Được! Chúng ta sẽ xem thử ngươi làm thế nào mới có thể luyện ra được dược tễ của cấp bậc dược thánh! Nhưng bọn ta cũng phải nhắc nhở ngươi trước, hai giỏ linh dược mà ngươi lấy nếu như ngươi luyện hỏng mà làm lãng phí hết chúng thì ngươi phải đền lại gấp mười lần giá mua!” 

Phượng Cửu xoa xoa mũi một cách vô tội, nàng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, không ngờ lại khiến ba vị này còn tức giận hơn cả khi nãy, nàng cũng rất vô tội mà!

Tuy là gần đây có thể ở lại nơi này, cũng có thời gian nhưng nàng không muốn tiếp tục tiêu hao thời gian ở trong công hội này. Vì vậy nàng kiểm tra một chút các đồ dùng ở đài luyện dược, nhìn thấy những vật dụng phổ thông dùng để luyện dược tễ không vấn đề gì, nhưng những vật dụng này cũng phải đại diện cho cấp bậc của dược thánh, mà thế này thì quá tầm thường rồi.


Vì vậy, nàng nhìn về hướng ba người kia: “Vật dụng quá tầm thường, phiền các vị đổi vật dụng của dược thánh.” 

Nghe thấy những lời đó, ba vị kia ngoài việc trợn tròn mắt thì không nói lên lời. Nhưng vào lúc đó, có một giọng nói già nua truyền đến.

“Đổi cho hắn thành vật dụng của dược thánh rồi mời lão Vu đến đây coi thi.”

Giọng nói này truyền đến thì ba vị khảo sư kia không khỏi giật mình, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc, chuyện này, chuyện này lại làm kinh động đến Thái Thượng trưởng lão sao? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui