Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Đến cả năng lực duy trì sự sống vốn có của Mộ Dung Bác cũng gần như trở nên cô quạnh, dưới ánh sáng này lại tỉnh táo hơn một chút. Hắn ngơ ngác nhìn lên từng vệt sáng trên bầu trời đêm rồi lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Tại sao lại như vậy? Là kẻ nào? Trong Phượng phủ còn ai đang thăng cấp mà lại có thể  ân trạch cho bách tính của cả thành Vân Nguyệt này?”

Bách tính trong thành đang dồn dập kéo về phía Phượng phủ, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy nơi có nhiều ánh sáng phát ra kia chính là ở chỗ Phượng phủ, đặc biệt là lúc bọn họ chạy đến nhìn thấy cảnh toàn bộ binh tướng đều đang quỳ xuống cùng với đó là ráng mây rực rỡ trên trời kia ở trên đỉnh của Phượng phủ thì từng người từng người một đều trở nên vui sướng kích động.

“Là Phượng phủ! Ánh sáng tỏa ra là từ Phượng phủ!” 

Vài gia tộc xung quanh kia với người của các thế lực đều kinh ngạc, ai nấy đều nhìn lên bầu trời trên Phượng phủ, trong lòng cuộn trào lên sự kinh ngạc.

Ông trời cũng đang giúp Phượng phủ sao!


Qua đêm nay thì coi như đại tiểu thư Phượng gia đã đăng vị Quốc chủ nước Diệu Nhật rồi, chắc là cũng chẳng có ai phản đối chuyện này... 

Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng thét đầy giận dữ truyền từ trong Phượng phủ ra, âm thanh ấy giống như đang nổi trận lôi đình vậy, khí thế vô cùng to lớn, mọi người ở bên ngoài nghe cũng rất rõ ràng.

“Hay cho tên Mộ Dung Bác! Tự lừa mình là Phượng gia ta không còn người đúng không!”

“Hừ!” 

“Hừ! Là Phượng Tiêu! Là tiếng của Phượng Tiêu!”

“Hừ! Chuyện này... Chuyện này sao có thể! Không phải hắn vẫn hôn mê bất tỉnh sao?”

“Ông trời ơi! Lẽ nào Phượng Tiêu lại là người thăng cấp sao?” 


Tiếng kinh hô thất thanh từ những gia chủ kia và đám tu sĩ xung quang phát ra, từng người một đều nhìn về phía Phượng phủ trợn tròn mắt không tin, lúc nhìn thấy một bóng người tay cầm trường thương hùng hùng hổ hổ chạy từ trong phủ ra, người nào người nấy cũng đều nghiêm mặt lại.

“Mộ Dung Bác! Ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi nham hiểm! Phượng gia ta nhường ngươi hết lần này đến lần khác, thậm chí còn không trách chuyện ngươi ám sát ta, bây giờ ngươi lại còn ức hiếp Phượng gia ta! Ức hiếp con gái ta! Ngươi tội đáng muôn chết!”

Giọng nói đinh tai nhức óc của Phượng Tiêu truyền ra ẩn chứa uy thế bức người mạnh mẽ của võ hoàng, từng chữ trong giọng nói ấy đều mang theo thế lực lẫm liệt, vang vang mà lạnh thấu xương tủy, thân là võ tướng nên ông có một linh hồn võ không chịu khuất phục lẫm liệt, tiếng nói bức người, từng chữ từng chữ sắc nhọn như lưỡi dao, giống như từng mũi dao sắc nhọn mạnh mẽ đâm sâu vào trái tim tên Mộ Dung Bác kia. 

Vốn dĩ Mộ Dung Bác tỉnh lại là vì ánh sáng kia nhưng khi nghe thấy tiếng nói tức giận kia của Phượng Tiêu thì hắn lại trợn tròn mắt lên kinh ngạc, bây giờ lại nhìn thấy trong tay Phượng Tiêu cầm cây trường thương đang hùng hùng hổ hổ bước đến, cây trường thương trong tay vừa vung lên thì từng tầng từng tầng mặt đất cũng chấn động theo, một tay giận dữ chỉ thẳng về phía hắn, khiến cho dòng máu cuộn trào lên trong ngực hắn rồi bỗng nhiên phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

“Phụt!”

Thể xác và tinh thần bị đả kích, tâm thần bị tổn thương nghiêm trọng, hắn chỉ cảm thấy trước mắt hắn tối sầm lại, hắn không tin cũng chẳng muốn tin, một tên Phượng Tiêu mà hắn luôn cho rằng vẫn đang bị trọng thương hôn mê bất tỉnh kia lại có thể đứng sừng sững oai phong trước mặt hắn. 


Hơn nữa hắn vốn mới chỉ là bậc đầu của võ tông, bây giờ lại đột phá trở thành kẻ mạnh của cấp võ hoàng. Chuyện này... Chuyện này sao có thể! Sao lại có thể xảy ra chứ!...

“Phượng... Phượng Tiêu!”

Lần này hắn không bị ngã ngồi xuống là bởi vì tay hắn đang nắm chặt lấy ngự liên, giữ vững dáng thẳng, ánh mắt kinh sợ mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi cùng với sự căm phẫn nhìn chằm chằm vào bóng người oai phong đang đứng trước của Phượng phủ. 

Khóe miệng vẫn còn dính máu tươi rồi cắn răng nói ra từng từ từng chữ: “Tại sao ngươi vẫn chưa chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui