Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người nàng, từng đôi mắt tò mò một cứ nhìm chằm chằm lấy nàng khiến nàng không khỏi có một chút đau đầu!
Ánh mắt của người khác thì còn tốt, nàng có thể mặc kệ nó nhưng của tên Diêm chủ này là như thế nào? Đôi mắt sâu thẳm kia của hắn cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, lại còn nói ra những lời đó nữa, hắn muốn nàng trả lời thế nào đây? Hơn nữa, giữa nàng và hắn cũng không có quan hệ mờ ám như những gì hắn nói chứ?
Huống hồ bây giờ nàng đang trang điểm là nữ, đánh chết cũng không nhận, vậy tại sao hắn lại có thể nhận ra nàng?
Thế nên trên mặt nàng nở một nụ cười, đôi mắt chớp chớp mê người nhìn hắn nói: “Thật ngại quá, chúng ta quen biết nhau sao?”
Vừa dứt lời, rõ ràng nàng cảm nhận được hơi thở trong không khí cũng lạnh đi vài phần, nhìn đôi mắt sâu thẳm kia vẫn nhìn nàng chằm chằm không rời, trong lòng lại có một chút chột dạ, nhưng sau đó nàng sốc lại tinh thần rồi thầm nghĩ: Quả thực giữa nàng và hắn không có quan hệ gì mà, vậy thì chột dạ cái gì?
Vì thế, nàng vẫn cười như trước rồi nhìn lại hắn, nghĩ cho dù thua thì khí thế cũng không thể thua được, dù sao cũng không thể để người khác xem thường được.
Diêm chủ nhìn nàng chằm chằm, nhìn nụ cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn vào mắt nàng có một chút thiếu tự tin xoẹt qua, trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, có chút gì đó không vui.
Nữ nhân này còn không biết mối quan hệ giữa nàng và hắn hay sao? Hắn đường xá xa xôi tìm đến đây mà nàng lại muốn đuổi hắn đi sao?
Nghĩ đến việc phi một mạch đến đây, nàng không vui mừng kích động đón chào hắn thì thôi, vậy mà nàng còn giả vờ không quen biết hắn, vội vàng phủi sạch mọi quan hệ với hắn, trong lòng hắn đương nhiên là không thoải mái.
Lập tức lườm nàng một cái rồi lạnh lùng nói: “Không quen biết? Nửa đêm lúc nàng đến nhà của bổn quân dỡ ngói ra nhìn trộm tại sao không nói là không quen? Lúc ôm cổ bổn quân không buông sao không nói là không quen? Ban đêm còn cùng bổn quân...”
“Ha ha ha! Diêm chủ, thì ra là ngài à?”
Thấy hắn còn chưa nói hết những chuyện kia ra nên Phượng Cửu vừa nghe đã vội vàng cắt lời của hắn, trong chớp mắt thái độ đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cười híp mắt lên mời hắn vào trong rồi tỏ ra vô cùng thân thiết chào đón hắn nhưng thực ra trong lòng lại tức điên lên.
Rõ ràng sự việc không phải như hắn nói nhưng lời nói từ trong miệng hắn nói ra lại trở nên vô cùng mờ ám, người không biết chắc chắn sẽ cho rằng nàng là một kẻ háo sắc!
Hừm... Tuy nàng rất háo sắc nhưng những chuyện không có lợi cho Phượng chủ nàng thì nên bỏ đi thì hơn.
Lúc này Khôi Lang và Ảnh Nhất nhìn chủ tử của bọn họ bằng ánh mắt bái phục, thì ra, lúc chủ tử của bọn họ giở trò lưu manh ra thì lại không bình thường đến vậy, mới dùng vài câu mà đã khiến cho Quỷ Y không thể không thừa nhận mối quan hệ giữa nàng và hắn, thật lợi hại!
Nhưng lúc này, ánh mắt kỳ lạ của đám người đứng xung quanh từng người một nhìn chằm chằm vào nàng kia bỗng trở thành dáng vẻ ái ngại, giống như không thể nào tưởng tượng được hình ảnh vị đại tiểu thư Phượng phủ xinh đẹp nho nhã trước mặt này ban đêm lại có thể trèo lên nóc nhà nhìn trộm...
Lại còn ôm cổ của người đàn ông mặc hắc bào này không buông? Thật hay giả đây? Khắp người người đàn ông này toát ra hơi thở nguy hiểm như vậy, tại sao nhìn lại không giống là sống hòa hợp với nhau vậy? Tại sao nàng ta lại dám ôm cổ của hắn không buông? Lẽ nào thực sự là rất quen thuộc?
Chỉ là, lúc này điều mà bọn họ tò mò chính là người đàn ông mặc hắc bào kia vẫn chưa nói hết vế sau của câu nói đó, ban đêm cùng hắn làm gì? Cùng ăn cơm? Hay là cùng tắm?
Nghĩ đến hai chữ phía sau kia, sắc mặt của mọi người cũng trở nên đặc sắc như vậy, từng người một như phát hiện ra một bí mật gì đó vậy, hai mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm về phía đại tiểu thư Phượng gia.
Khó trách đại tiểu thư Phượng gia lại từ hôn với Tam vương gia Mộ Dung Dật Hiên, lại cự tuyệt làm Trắc phi của Thái tử Thanh Đằng, thì ra là nàng đã có ý trung nhân rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...