Nghe nói lão thái gia và Phượng lão thái gia là bạn già tương giao nhiều năm. Nhưng những tiểu bối bọn hắn không sao thấy được hai người họ qua lại, vì phần lớn thời gian lão thái gia đều để bế quan tu luyện. Bọn họ cũng không dám mang việc này đến phiền ông, nhưng hôm nay nhìn thấy ý tứ này của ông, là muốn ra mặt cho Phượng phủ sao?
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phó chủ vị hơi trầm tư, nhìn về phía lão gia tử chủ vị, trầm giọng mở miệng nói: “Phụ thân, theo con được biết, gần đây Mộ Dung Bác đang thúc đẩy một vài gia tộc gây áp lực cho Phượng phủ, hình như là muốn chiếm Phượng vệ của chi chính Phượng gia để bản thân sử dụng. Chẳng qua vừa lúc gặp phải thái tử Thanh Đằng đến, việc này mới bị đè xuống ngăn không động đến. Nếu chúng ta ra mặt vì Phượng gia, chỉ sợ dựa vào mỗi mình Cảnh gia vẫn chưa đủ.”
“Vậy theo ý con thì thế nào?” Cảnh lão thái gia nhìn con trai của mình, lấy âm thanh chậm rãi hỏi.
“Vì người chủ sự của Phượng phủ đã ngã xuống, hơn nữa Mộ Dung Bác lại chèn ép. Bây giờ, rất nhiều gia tộc tránh được Phượng phủ thì tránh, nhưng cũng có một số gia tộc khác không nhìn được. Đăc biệt là Phượng lão thái gia và Phượng Tiêu đều là nhân sĩ chính nghĩa, không ít người đã từng nhận ơn của họ. Nếu để chính bọn họ ra mặt, bọn họ sẽ lùi bước, vì thực lực của họ chưa đủ đối đầu với hoàng tộc. Nhưng nếu Cảnh gia chúng ta làm người dẫn đầu, con dám khẳng định, bọn họ nhất định sẽ không thể thoái thác đứng ra.”
Nghe vậy, không chỉ có Cảnh lão thái gia âm thầm gật đầu, ngay cả trong mắt của những người ngồi dưới cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
Không sai, chỗ khác không nói, chỉ một số gia tộc nhỏ trong thành Vân Nguyệt, cũng đã có không ít người từng nhận ân tình của Phượng lão thái gia và Phượng Tiêu, để bọn họ đối đầu với hoàng tộc, bọn họ đúng là không có thực lực đó. Vậy nên họ sẽ không đứng ra, chỉ biết âm thầm quan sát.
Nhưng nếu có một gia tộc cương quyết dẫn đầu, bọn họ cũng không thể chối từ đứng ra góp một phần sức lực! Cảnh gia bọn họ là một trong số những đại gia tộc trong thành Vân Nguyệt. Dù thực lực còn kém xa Phượng gia, nhưng nếu tập hợp thêm một vài gia tộc và thế lực nhỏ, thì cũng sẽ hình thành được một thế lực không nhỏ.
Cảnh lão thái gia gật đầu, nói: “Ừ, việc này con phải xử lý ngay. Phượng lão đầu và ta từng là bạn bè sống chết có nhau. Giờ tung tích của hắn không rõ, Phượng Tiêu lại đang hôn mê bết tỉnh, cũng chỉ còn một nha đầu chống đỡ Phượng phủ. Cảnh gia chúng ta không phải người vô tình vô nghĩa, lúc này không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu không, dù người khác không nói, lương tâm của chúng ta cũng sẽ cắn rứt.”
“Dạ, phụ thân yên tâm, con biết phải làm sao.”
Cảnh gia chủ trầm giọng đáp, sai một số người bên dưới ra ngoài liên hệ với những gia tộc khác, một số khác chuẩn bị đến Phượng gia xem thử, hơn nửa đêm Mộ Dung Bác rốt cuộc muốn làm gì?
Phượng vệ phân bố các nơi ở thành Vân Nguyệt vừa thấy mấy đội cấm vệ quân hơn nữa đêm vội vàng đi đến Phượng phủ. Tất cả mọi người âm thầm đuổi theo, nấp trong bóng tối, đợi tình huống bất thường, vừa có lệnh thì sẽ lập tức động thủ!
Mà trong Phượng phủ, Phượng Cửu tắm xong mặc một lớp áo trong ngồi cạnh bàn đá trong viện, tùy ý để Lãnh Sương lau khô tóc giúp nàng. Nàng đang cầm Thư Tịch xem, chờ tóc khô sẽ lập tức rời đi.
“Chủ tử, xong rồi.” Lãnh Sương lui ra sau một bước, giúp nàng bó mái tóc đen mềm lên.
“Ừm.” Nàng lên tiếng, bỏ Thư Tịch trong tay vào lại không gian, ngáp một cái, đang chuẩn bị về phòng ngủ, thì thấy một bóng người vội vã chạy đến.
“Chủ tử, có mấy đội cấm vệ quân bao vây Phượng phủ của chúng ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...