Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Hầu như tất cả mọi người đều hướng về phía Phượng phủ, ngóng trông xem ở nơi đó có truyền ra tin tức gì không. Chỉ có điều nếu như không phải là Phượng phủ cố ý để lộ tin tức ra ngoài thì bọn họ có muốn nghe ngóng cũng không thể nghe ngóng được.
Bởi vì cho dù là thị vệ, người hầu hay những tên sai vặt trong Phượng phủ đều được chọn lựa một cách nghiêm ngặt. Hơn nữa có người nói, người hầu và những tên sai vặt ở trong đó cũng được phân thành nội viện và ngoại viện, người của ngoại viện không thể đặt chân vào nội viện, họ chỉ được phép hầu hạ ở một vài chỗ phía trước hậu viện thôi.
Vì vậy nếu như không phải bọn họ cố ý để lộ thì tin tức của Phượng phủ sẽ vĩnh viễn không lọt ra ngoài.
Nhưng việc Phượng Tiêu bị ám sát thì cả thành đều biết, cũng có đại phu từng khám bệnh cho ông nói rằng ông không sống được qua đêm nay. Vậy thì cho dù ngày hôm nay ông ấy sống hay chết thì có lẽ Phượng phủ sẽ truyền tin ra ngoài, vì vậy bọn họ chỉ cần tin tức đó truyền ra là có thể biết rõ được mọi việc.
Nhưng tin tức này mãi cho đến giữa trưa mới được truyền ra.
“Cái gì? Phượng Tiêu không chết mà bị hôn mê trở thành người thực vật sao? Vậy thì so với đã chết có gì khác biệt chứ?”
“Là không chết được, nghe nói dược tễ được chuyển đến từ chợ đen đã bảo toàn được mạng của ông ấy nhưng do lục phủ ngũ tạng đã trúng độc hơn nữa xương ngực bị gẫy nát khiến toàn bộ ngũ tạng bị tổn hại nên mới rơi vào hôn mê, nghe nói không có cơ hội tỉnh lại nữa.”
Nghe được lời đó, một người hỏi: “Là thật hay giả vậy? Ông ấy thật sự đã thành người thực vật sao? Vậy không bằng cứ thế mà chết đi...”
“Còn không phải sao? Ngươi nghĩ xem ông ấy đường đường là một vị tướng quân uy phong, là một cao thủ Võ Tông mà bây giờ lại trở thành bộ dạng này, thật đúng là sống không bằng chết mà.” Một người khác thở dài, lắc đầu tiếc nuối nói.
“Ôi chao! Nếu như Phượng tướng quân ngã xuống thì Phượng phủ này e rằng...”
Tên còn lại nghe thấy vậy liền nở nụ cười nói: “Phượng phủ có như thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta. Từ xưa tới nay, việc này cũng xảy ra rất nhiều rồi, ta đoán, chỉ cần một khi tin tức này được truyền đi thì những chi khác của Phượng phủ nhất định sẽ sinh loạn.”
“Những chi khác của Phượng phủ sao? Phượng phủ vốn không giống như các gia tộc khác. Bọn họ sớm đã tách ra thành từng nhà khác nhau rồi, cho dù có là những chi khác thì họ cũng không dây dưa gì với nhau đâu.”
“Ha ha, điều này rất khó nói. Nếu như Phượng Tiêu ngã xuống vậy thì chỉ còn lại Phượng lão thái gia và Phượng đại tiểu thư. Chúng ta đều biết, Phượng lão thái gia không phải là bị mắc chứng hay quên sao? Mặc dù nghe nói gần đây không phát tác nữa nhưng khi nào phát tác thì không ai biết trước được. Hơn nữa Phượng đại tiểu thư chỉ mới mười sáu tuổi, tuổi còn quá nhỏ. Vậy thì ta hỏi mọi người, làm gì còn ai có thể gánh vác được Phượng phủ chứ? Theo ta thấy, những chuyện phiền phức của Phượng phủ sắp tới rồi.”
“Khó nói, không phải là Phượng đại tiểu thư sớm đã tiếp nhận Phượng lệnh rồi sao? Có Phượng vệ tuân theo mệnh lệnh của nàng ấy thì ai dám đến Phượng phủ quấy rối chứ?”
“Nếu như không có thực lực thì làm gì có ai phục tùng theo một tiểu nha đầu hư danh chứ? Ai mà không biết thời này người ta chỉ tôn trọng những người mạnh thôi. Nếu như không có thực lực lẽ nào có thể dùng tay thay quân lệnh sao? Ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi.”
Bên này mọi người xôn xao bàn luận thì ở hoàng cung bên kia, khi Mộ Dung Bác nghe được tin tức này thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cả người ông ngồi xuống long ỷ, hỏi lại tên ám vệ đang đứng phía dưới.
“Việc này có thật không? Tên Phượng Tiêu đó thật sự đã thành người thực vật rồi sao?”
“Thông tin mà thuộc hạ nghe ngóng được đúng là như vậy, còn không biết có thật hay không vì nô tài không thể tìm được cách đến gần Phượng phủ.”
Nghe vậy, Mộ Dung Bác đứng lên khỏi long ỷ, chắp tay đi đi lại lại ở đại điện. Một lát sau, ông dặn dò một thị vệ: “Truyền hai vị đại phu xuất cung cùng bổn quân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...