Nàng ta vừa lòng nhìn bộ dáng Phượng Thanh Ca trên mặt đất chịu đả kích mà bị hỏng mất, tuy nhiên, nàng ta cũng không có cứ như vậy mà dừng lại, mà tiếp tục nói:
"Vốn dĩ để tránh đêm dài lắm mộng ta hẳn là nên lập tức giết ngươi, hủy thi diệt tích (hủy hết chứng cứ) để không ai có thể tìm thấy ngươi còn tồn tại, bất quá, ha ha ha......"
Nghe ý cười lộ ra âm mưu tàn nhẫn kia, trái tim Phượng Thanh Ca run rẩy, liền nghe giọng nói như ác ma của nàng kia lần thứ hai truyền đến.
"Ngươi cũng biết, ta vì sao cho người huỷ hoại dung nhan tuyệt mỹ của ngươi, mà không tổn hại da thịt tuyết trắng trên người của ngươi?"
Nàng ta cúi người ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn nàng: "Đó là bởi vì ta muốn đem ngươi bán đến nơi hạ tiện nhất, nơi bọn nam nhân ngoạn nhạc. Ta tin rằng cho dù dung nhan khuôn mặt ngươi bị hủy đi trông giống như quỷ, nhưng một thân da ngọc trắng như tuyết này nhất định sẽ có không ít người thích, ngươi nghĩ sao?"
"Không cần nhìn ta như vậy, dung nhan ngươi đã bị hủy, nếu ngươi nói ngươi là đại tiểu thư Hộ Quốc Công phủ cũng sẽ không có người nào tin, mọi người chỉ biết ngươi là người điên, đến nỗi bỏ trốn? A, lấy thực lực võ giả nhị đoạn của ngươi thật sự là không đủ để xem."
Đang nói, nàng ta nhét một viên dược vào trong miệng nàng, khẽ cười đứng lên, búng búng váy trên người nói: "Bảy ngày, bảy ngày sau liền tính ngươi không bị đùa chết, ngươi cũng sẽ bị độc phát vong thân."
Phượng Thanh Ca cắn răng, kêu to: "Tô Nhược Vân, ta nếu thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi!"
"A, làm người ngươi còn không làm gì được ta, thành quỷ thì lại càng không phải là đối thủ của ta."
Nàng cười lạnh, phân phó nói: "Đem người mang đi, phải chắc chắn rằng khiến nàng bị bán qua bán lại nhiều lần để người không thể lần ra manh mối. Tốt nhất đem người tiếp nhận diệt khẩu."
"Vâng!" Hai gã hán tử tinh tráng cung kính đáp lời, một bàn tay đánh ra, đem Phượng Thanh Ca hơi thở thoi thóp khiêng trên vai nhún nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng cây.
Một nam tử hắc y trung niên vẫn luôn đứng phía sau Tô Nhược Vân lúc này tiến lên một bước: "Tiểu thư, thời gian không còn sớm, có muốn hồi phủ trước không?"
"Uh, là phải về." Nàng ta lộ ra một bộ mặt ý cười ôn nhu, nhìn không trung nhẹ giọng nói: "Từ giờ khắc này trở đi, ta là Phượng Thanh Ca, Phượng Thanh Ca là ta."
Hai ngày sau. Ban đêm.
Đại Lãng trấn, Thiên Hương Lâu.
Đang ngửi được một cỗ thanh hương, Phượng Thanh Ca đang hôn mê bỗng chậm rãi mở to mắt, đại não còn chưa có phản ứng gì, đã nghe được thanh âm tấm tắc hiếm lạ cùng với cảm giác cánh tay của mình đang bị một đôi tay chạm đến, nàng cả kinh hét lên một tiếng, quay cuồng liền lăn xuống giường.
"Hắc hắc, tỉnh? Tỉnh vừa đúng lúc, khi gia làm việc không thích cá chết, gia chỉ thích đanh đá hăng hái, vậy mới đủ vị."
Một nam tử đáng khinh tầm trên dưới 30 tuổi, hai mắt sắc mị nhìn chằm chằm Phượng Thanh Ca lăn xuống mặt đất rúc vào một góc, trong mắt toàn là hưng phấn:
"Thật không nghĩ tới đêm nay bọn họ cư nhiên cho ta một kiện hàng tốt như vậy, tuy rằng đã bị hủy dung, bất quá không thể tin được thân thể này có làn da trắng như tuyết, heh heh, nhìn không thua kém gì một tiểu thư con nhà thế gia!."
Phượng Thanh Ca khó khăn lùi từng bước, trong mắt không nén nổi kinh hoảng: "Ngươi, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!"
Đột nhiên đứng lên chạy về phía cửa phòng, nhưng vừa chạy được hai bước thì bị nam tử kia ôm lại.
"Muốn chạy? Hắc hắc, vào phòng này, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được sao? Đến đây đi! Để gia hảo hảo nhìn một cái thân thể da thịt trắng như tuyết này của ngươi."
Nam tử hưng phấn cười, tay xé một cái, đem quần áo trên người nàng xé rách, một mảng tay áo bị rách hở ra, cánh tay như tuyết tức khắc ánh vào trong mắt nam nhân kia, làm trong mắt hắn hiện lên tia hưng phấn cực nóng.
"Ahhh!" Phượng Thanh Ca thét lên chói tai, cảm giác ghê tởm khi người bị nam tử kia ôm làm nàng nổi cả da gà. Tay vừa đẩy vừa chắn nam tử ra xa, đến khi sờ đến bên hông hắn một cây chủy thủ, nàng không chút nghĩ ngợi rút ra, nhắm ngay chỗ tim nam tử đâm tới.
"Tê! Tiện nhân!" Nam tử sắc tâm phía trên, nhất thời né tránh không kịp nên trước ngực bị tràn ra một đạo vết máu, đau đến mức hắn phải phất tay đem vứt Phượng Thanh Ca ra.
"A!"
"Phanh!"
Đầu đâm hướng về phía góc giường, máu tươi như suối trào ra, nhưng thân thể nặng nề lảo đảo hai cái hướng mặt đất, liền chết ngất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...