Tuyết Nguyệt trang viên.
“ Hàn, huynh có từng hối hận qua khi ở bên cạnh ta sao??? ” Phù Dung nhìn Quân Hàn như tràn ngập tâm sự nhẹ giọng hỏi.
“ Dung nhi, tại sao lại đột nhiên lại hỏi chuyện này??? Ta đã từng nói ‘chỉ cần nàng thích, ta có thể vì nàng đối chọi khắp thiên hạ’, Quân Hàn ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận vì bất cứ chuyện gì mình làm, cũng sẽ không hối hận khi nói ra bất cứ điều gì hay hứa bất cứ điều gì, đặc biệt là với nàng. Những gì ta nói với nàng, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận ” Quân Hàn thâm tình nhìn Phù Dung trả lời.
“ Tuấn còn huynh thì sao??? ” Phù Dung chuyển sang nhìn Khương Tuấn.
“ Dung nhi, chỉ cần nàng nói một tiếng, chuyện gì ta cũng sẽ làm. Ta Khương Tuấn chưa bao giờ biết hối hận là gì ” Khương Tuấn nhìn nàng ôn nhu nói.
“ Dung nhi, ta cũng thế, ta đã từng nói chỉ cần nàng muốn, ta nguyện cùng nàng chu du khắp thiên hạ, lúc trước cũng thế, bây giờ cũng thế, ta tuyệt sẽ không rút lại những gì mà ta đã nói.” Triệu Bân nhìn nàng chân thành nói.
“ Dung nhi, còn có ta nữa, vì nàng, ta có thể đối chọi với mọi người trong thiên hạ, thậm chí cho dù cùng huynh đệ đối nghịch ta cũng không quan tâm” Lạc Thiên cũng nhìn nàng tha thiết nói.
“ Dung nhi, sao vậy??? Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này ” Quân Hàn thắc mắc nhìn Phù Dung đột nhiên khác thường, lo lắng hỏi.
“ Không có gì. Chẳng qua ta đột nhiên cảm thấy, ta có phải hay không quá ích kỷ a, bao nhiêu nam nhân ưu tú như thế, đều bị ta buộc chặt bên người, các người như thế sau này rất có thể bị người đời chê cười, ta lo lắng cho nên ta mới hỏi thế thôi ” Phù Dung cười nhẹ trả lời.
“ Bọn ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không để tâm đến lời nói của người đời, nếu để tâm, ngay từ đầu bọn ta đã không ở bên cạnh nàng” Triệu Bân cười nhẹ nói.
“Ân, đúng vậy” ba nam nhân còn lại cũng gật đầu phụ họa.
Tình yêu vốn là chuyện của cá nhân bọn họ, bọn họ mới quản gì đến ánh mắt của thế nhân, cùng lắm thì mang theo Dung nhi của bọn họ, ẩn cư sơn cốc, suốt đời hưởng thụ cuộc sống tại nơi thế ngoại đào nguyên thôi.
Năm người cùng trò chuyện vui vẻ, không ai chú ý bên ngoài có một bóng người đang cô đơn đứng đó nhìn. Sau đó âm thầm xoay người rời đi.
“ Ngọc quản gia, cứ để cho Lạc Minh thiếu gia đi như vậy sao???” một hắc y đứng bên cạnh tò mò hỏi.
“ Cứ để cho y đi, bây giờ thứ y cần nhất chính là yên tĩnh suy nghĩ, rồi y sẽ thông suốt mà thôi ” Ngọc quản gia cười hiền hòa trả lời, nhưng trong mắt lóe lên một tia vui mừng, cùng giảo hoạt.‘ Kim Thánh nương nương quả nhiên là tiên đoán vô cùng chính xác a’.
………….
Hoàng cung, Mai Uyển cung.
“ Xoảng ” một tiếng thanh thúy vang lên, một bình hoa vỡ làm nhiều mãnh,
“ Tiện nhân, giỏi lắm, mê hoặc Đức thân vương, giờ đến cả hoàng thượng ngươi cũng không buông tha, ngươi chờ đó, bổn cung nhất định sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là hậu quả đắc trội với bổn cung ” Mai phi tức giận ném vỡ mọi vật trong phòng.
Bên cạnh thái giám và cung nữ đều hoảng sợ vô cùng, Mai phi, khuê danh Mai Mộng Nhi, thiên kim Tả tướng đương triều, quyền khuynh hậu cung, chỉ còn thiếu sắc phong hoàng hậu nữa thôi, vốn là sủng phi của Chu đế Lạc Minh, nhưng hai tháng nay hoàng cung có lời đồn, hoàng thượng đem lòng thương yêu Ngọc Băng Tâm ‘công tử’, lúc đầu mọi người cứ nghĩ hoàng thượng là đoạn tay áo chi phích, nhưng khi thân phận nữ nhân của Ngọc công tử được vạch trần thì không ít người đoán rằng chẳng bao lâu nữa hậu cung sẽ đổi chủ, điều này làm cho rất nhiều phi tần lo sợ, và đặc biệt nhất chính là Mai phi.
“ Người tới, tìm Thục quý nhân đến cho ta” Mai phi tức giận ra lệnh.
Theo nàng được biết, muội muội của Thục quý nhân vì đắc tội với tiện nhân kia nên mới có kết cục như thế, thậm chí kể cả phụ thân của Thục quý nhân và nàng ta cũng bị liên lụy, nên nàng tin chắc Thục quý nhân sẽ ngoan ngoãn hợp tác với nàng mà loại trừ tiện nhân kia.
Thái giám vâng lệnh rời khỏi, cả Mai Uyển cung lập tức yên lặng trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng yên lặng này lại là báo hiệu cho một trận sóng gió sắp diễn ra.
Đêm, phong như mãnh thú, quét ngang Tấn thành, vũ như thác, suốt đêm không ngừng, báo hiệu ngày mai chính là một ngày ‘ huyết vũ ’ tinh phong khắp hoàng cung Chu quốc.
“ Tiểu thư, hoàng cung truyền tin đến, Mai phi cùng Thục quý nhân đã bắt đầu hành động ” hắc y nhân cung kính bẩm báo.
“ Ân ” Phù Dung điểm nhẹ đầu, xem như nghe thấy.
“ Còn có, tình hình Minh Thành gần đây có chút thay đổi, Kim Thánh nương nương và Tam thiếu gia đều rởi khỏi, Vương thì đột nhiên bế quan, Đại thiếu phu nhân cùng Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, đều trở về biệt viện Ngoại Thiên Viên tu luyện, mọi chuyện đều do một mình Vương Hậu lo liệu” hắc y tiếp tục nói.
“ Bế quan, tự nhiên tại sao lại bế quan???” Phù Dung nghe vậy, không khỏi nhíu mày thắc mắc.
“ Thuộc hạ không rõ, chẳng qua trước lúc bế quan, Vương đã hạ lệnh, trước khi người xuất quan, không cho ai được phép quấy rầy ” hắc y nhân lắc đầu, chuyện của chủ nhân, đích thật họ không có tư cách hỏi đến.
“ Được rồi, ngươi lui ra đi” Phù Dung trầm ngâm đôi lúc sau đó lên tiếng.
Hắc y nhân vâng mệnh lặng lẽ rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm, cả Tấn thành chìm ngập trong bầu không khí trong lành, sau trận mưa lớn tối qua, tất cả như được tẩy rửa, trả lại một vẻ nguyên thủy, không có bất cứ vết bẩn nào.
Hoàng cung hôm nay, không khí lại trái ngược, trở nên ầm trầm, tất cả thái giám cung nữ đếu hết sức cẩn thận, không dám để xảy ra chuyện gì, vì hôm nay tâm trạng chủ tử không vui, nên nếu bọn họ bất cẩn thì sẽ dễ dàng mất mạng ngay.
“ Hoang đường, quả thật là hoang đường mà ” Hoàng thái hậu Chu quốc vẻ mặt trắng bệt, có thể thấy bà giờ đây tức giận không nhỏ.
“ Thái hậu, lần này người nhất định phải làm chủ cho bọn thần thiếp a ” dưới sự âm thầm ‘kêu gọi’ của Mai phi, tất cả phi tần quý nhân trong cung giờ đây đều chạy đến trước mặt Hoàng thái hậu, khóc lóc kể lể. Vạch trần chuyện Phù Dung ‘mê hoặc’ hoàng thượng cùng Đức thân vương, khiến cho Phượng nhan đại nộ.
“ Người tới, mau phái người triệu Ngọc Phù Dung vào cung cho ai gia ” thái hậu tức giận lớn tiếng ra lệnh.
Tất cả chúng phi tần đạt thành ‘tâm nguyện’, đều cúi đầu cười thầm khi người gặp họa, đặc biệt là Mai phi và Thục quý nhân.
……………………..
Lúc này, tại Tuyết Nguyệt trang viên
“ Cái gì, Dung nhi bị mẫu hậu triệu vào cung ” Lạc Thiên hoảng sợ nhìn gia nhân trong trang viên chất vấn.
“ Vâng thưa vương gia, nửa canh giờ trước, có một vị công công đến và đưa tiểu thư vào cung rồi ” gia nhân cung kính bẩm báo.
“ Xem ra thái hậu định ra tay rồi ” Khương Tuấn bên cạnh trầm mặt nói.
“ Chúng ta lập tức vào cung ” Triệu Bân lo lắng lên tiếng.
“ Hảo ” Quân Hàn là người đầu tiên tán thành.
Ngay lập tức bốn nam nhân không nói hai lời, gọi người chuẩn bị xe ngựa vào cung.
“ Ngọc quản gia, bây giờ chúng ta nên làm gì ” một hắc y đừng bên cạnh cung kính hỏi.
“ Chúng ta…” Ngọc quản gia vẫn chưa kịp trả lời thì đã bị một giọng nói cắt ngang.
“ Cứ để chuyện này cho ta giải quyết là được rồi ”.
Ngọc quản gia cùng hắc y xoay người nhìn lại, khi thấy rõ người trước mặt, thì hai người bọn họ lập tức trợn mắt há hốc mồm, thậm chí ngây dại đứng đó, mà không hề phản ứng được gì.
………………………..
Hoàng cung. Phượng Ninh cung
“ Ngọc Phù Dung, ngươi đã biết tội chưa??? ” trên cao, Hoàng thái hậu uy nghiêm gằn từng tiếng hỏi.
Mặc dù nói nữ nhân này có công rất lớn với Chu quốc, nhưng bà cũng không thể nàng ta hoành hành như thế, làm cho hai nhi tử của bà điên đảo tâm hồn, thậm chí có thể vì thế mà trở mặt thành thù, bà tuyệt không thể để chuyện này xảy ra.
Bên cạnh mấy vị phi tần thì đều với vẻ mặt chờ xem kịch vui, khi người sắp gặp họa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...