Tuyệt Sắc Quân Sư

“những gì hắn vừa nói có thật không” Lạc Minh phất tay bảo bọn nô tài lui ra ngoài, còn căn dặn không để chuyện này lộ ra, nếu không sẽ xử trảm, ở nơi này giờ đây chỉ còn lại những người trong cuộc mà thôi.

Sau đó  tiến lại gần Phù Dung xác minh lại những câu nói vừa rồi, theo y quan sát hai huynh đệ Lưu gia và Phù Dung đều là người bất phàm, thì người dạy dỗ ra họ cũng chắc chắn không phải người tầm thường, nhưng câu nói cuối của Vân Tinh lại làm y khiếp sợ không thôi ‘nếu so về thế lực, cho dù có vận dụng toàn bộ Tứ quốc này cũng không thể nào đối kháng với Ngọc gia đâu, chỉ là lấy trứng chọi đá, đến cuối cùng vẫn là các ngươi chịu thiệt thôi’, đây là thật sao???

“cái gì?” Phù Dung giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn vì tám chữ vừa rồi, đây thật sự là tin rất sốc mà.

“sư huynh ngươi nói ‘nếu so về thế lực, cho dù có vận dụng toàn bộ Tứ quốc này cũng không thể nào đối kháng với Ngọc gia nhà các người, chỉ là lấy trứng chọi đá, đến cuối cùng vẫn là bọn ta chịu thiệt thôi’, đây là thật sao” Lạc Minh cố gắng bình tĩnh hỏi lại lần nữa, y thật sự không thể nghĩ ra trên đời này lại có thế lực nào lớn đến như vậy.

“là thật” lão gia hỏa quả thật có bản lĩnh này.

“rốt cuộc Ngọc gia các người là ai, mà lại có bản lĩnh có thể đối kháng với cả Tứ quốc chứ” Triệu lão bất mãn lên tiếng, con trai của lão xem ra lần này đã động đến nữ nhân không nên động rồi.

“ai à, lão gia hỏa nhà ta a” Phù Dung cười nhẹ nhàng hỏi lại.


“lão gia hỏa???” Triệu lão nhìn nàng thắc mắc.

“à quên, nói vậy các người sẽ không hiểu, lão gia hỏa là cách gọi trong nhà mà ta và Vu nhi, cũng tức là muội muội của ta dành cho cha ta, còn ông ấy là ai mà có bản lĩnh lớn vậy à, ông ấy là Thành Chủ của Dạ Nguyệt Minh Thành, là đại thần chí cao vô thượng, hơn nữa còn là ‘vạn thần chi vương’, là Minh vương thống trị tam giới, theo bá phụ, ông ấy có bãn lĩnh này không?” nàng nói một cách vân đạm phong khinh, giọng nói hết sức bình tĩnh, từng câu từng lời đều chân thật vô cùng, hơn nữa dường như đây là một vấn đề hết sức bình thường, nhưng đủ làm cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi.

“ thế nói vậy cô nương cũng là thần rồi” Lăng lão vẻ mặt ngạc nhiên còn cộng thêm hốt hoảng, nếu quả là như vậy thì con lão lấy tư cách gì mà tranh với người ta cơ chứ.

“bán thần thôi, vì mẫu thân của ta là người phàm” nàng đáp lại một cách hết sức nhẹ nhàng.

Phù Dung nói xong trên gương mặt còn để lộ một nụ cười khổ, có thân phận như nàng xem ra cũng có tốt đẹp gì đâu chứ.

“đây thật sự là thiên ý đã định sao” Triệu Bân thì thào lẩm bẩm, là hỏi mọi người cũng là tự hỏi bản thân mình, ‘bát phu’, cùng chia sẻ nàng với bảy nam nhân khác sao, một mình Quân Hàn y đã nhẫn nhịn lắm rồi, bây giờ là bát phu sao.

“có lẽ đi”  Phù Dung biết trong lòng hắn giờ đây nhất định rất đau, kể cả bản thân mình còn không chấp nhận được nữa là.


“ngươi thật sự ti bỉ mà, ngươi nghĩ mình là thần thì có quyền làm gì thì làm sao, lại đi tự tiện định đoạt nhân duyên của người khác, nhất định là ngươi đã giở trò sau lưng trong chuyện này, làm gì có chuyện thiên ý ở đây chứ”  Lăng Tuyết Tế phẫn hận vô cùng, nàng không cam lòng, tại sao lại có thể như vậy chứ, biểu ca chỉ có thể là của nàng thôi.

“chuyện này thì ngươi lầm rồi, mỗi một người sau khi ra đời, đều đã được thiên ý quy định số mệnh cả rồi, thần tiên cũng không ngoại lệ đâu, vận mệnh của họ cũng đã được thiên ý sắp đặt, không phải thần là có thể làm gì thì làm, họ cũng phải thuận theo thiên ý, nhiệm vụ của họ chỉ là trừng trị những kẻ nào nghịch thiên ý mà thôi, nếu thật sự như ngươi nói, thần tiên cái gì cũng có thể làm, thì năm đó khi mẫu thân ta mất, thì phụ thân của ta với cương vị của mình hoàn toàn có thể cứu bà ấy,nhưng ông ấy đã không làm điều đó, mặc dù hai người họ rất yêu thương nhau, nhưng phụ thân của ta lại không thể nghịch thiên cãi mệnh mà đi, nên đành đau lòng nhìn mẫu thân của ta ra di, nhưng cho dù ông ấy có đồng ý làm vậy, nhưng ta nghĩ mẫu thân của ta sẽ không đồng ý, bởi vì bà nhất định không hy vọng, phụ thân vì bà mà làm trái thiên ý, để mà bị trừng phạt” nhắc tới mẫu thân đã qua đời của mình, Phù Dung vẫn nhịn không nổi xúc động, cộng thêm những cú sốc nãy giờ, thì cho dù nàng có kiên cường đến đâu, thì cũng vẫn không cầm cự nổi nữa, đang lúc nàng cảm giác trời đất quay cuồng, muốn ngã, thì đột nhiên có một vòng tay ôm trọn nàng vào lòng.

“dù cho nàng có là ai, sau này có bao nhiêu nam nhân ở bên cạnh nàng, nhưng ta vẫn cứ câu nói cũ, chỉ cần ta có thể ở cạnh nàng, nhìn nàng cười nói vui vẻ, mỗi ngày đều được ôm nàng như vậy, trong lòng của nàng và trong số nam nhân của nàng có vị trí của ta, ta vẫn sẽ không rời xa nàng, cho dù có tử cũng không rời xa” Quân Hàn ôm nàng vào lòng, nhìn nàng một cách ôn nhu, lời nói thì tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh, mọi người ở đây đều bị tình yêu của y làm cho cảm động, thử hỏi trên đời có được mấy nam nhân như vậy chứ.

“Hàn” Phù Dung ôm chặt lấy Quân Hàn, vùi đầu vào ngực hắn khóc nức nở, cái tên nam nhân ngu ngốc này, tại sao hắn lại có thể yêu nàng đến như vậy chứ.

“ta cũng vậy, những lời của Quân Hàn vừa nói chính là những lời của ta muốn nói, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, sau này có ra sao đi chăng nữa, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, tuyệt đối không bao giờ rời xa nàng” Triệu Bân nhìn nàng thâm tình mà nói, dù trong lòng y quả thật rất đau, nhưng Quân Hàn đường đường là Giáo chủ của Thiên Ma Giáo, là một nam nhân cao ngạo như thế cũng có thể vì nàng mà nhún nhường như vậy, thì hắn cũng có thể làm được, tình yêu của hắn tuyệt đối không hề thua kém Quân Hàn.

“biểu ca, huynh điên rồi, huynh làm sao có thể nói những lời như vậy chứ, bá phụ, người mau khuyên biểu ca đi, bá phụ” Lăng Tuyết Tề điên cuồng mà hét lớn, nàng nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra, nhất định không.


“những gì mà cô nương nói nãy giờ hoàn toàn là sự thật chứ” Triệu phụ không màng đến tiếng khóc của Lăng Tuyết Tề mà ngược lại quay sang hỏi Phù Dung như muốn khẳng định lại lần nữa.

“ta dù là bán thần, nhưng ngoài trừ việc có thể trường sinh bất tử, và có thể đọc thấu tâm tư của người khác, và một ít pháp lực ra, những thứ còn lại, hoàn toàn không hề khác so với người bình thường” Phù Dung ngẩng đầu, nhìn Triệu phụ nói một cách chân thành.

“thế bây giờ trong lòng của ta đang nghĩ gì, cô nương có biết không”

“người đang suy nghĩ, cho phép Triệu Bân cùng ta ở một chỗ, có đúng không” nàng dù không nhìn rõ được tại sao lại như vậy, nhưng nàng có thể khẳng định, những gì mình nói là những gì mà ông ta đang nghĩ.

“cha, cha thật sự đồng ý sao” Triệu Bân nghe xong, kinh ngạc quay sang nhìn cha của mình.

“rất nhiều năm trước, tổ tiên Triệu gia từng có một người tu đạo, trong một lần ông ta động lòng trắc ẩn, mà đi giúp một người cải thiên đổi mạng, kết quả đã làm trái thiên ý, hậu quả là không chỉ bản thân ông ấy phải chịu một cái chết đau đớn, mà con cháu Triệu gia suốt năm đời sau đều không tránh khỏi số phận nghèo hèn, bị người khinh khi, người ngoài có lẽ không biết, nhưng người của Triệu gia đều rất rõ, đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho Triệu gia, mãi đến đời ông tổ của con, do luôn tích đức hành thiện, cho nên số mệnh của Triệu gia mới dần được cải biến, và Triệu gia mới có ngày hôm nay, từ đó về sau, con cháu Triệu gia đều ghi nhớ một chuyện, có làm gì đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không được làm trái thiên ý” Triệu lão không trả lời câu hỏi của Triệu Bân mà lại quay sang kể một câu chuyện xưa của Triệu gia, người thông minh đểu hiểu rõ được dụng ý của ông ấy.

“cha” Triệu Bân xúc động nhìn cha của mình, cha thật sự đồng ý sao???

“nếu đây đã là thiên mệnh, và con cũng yêu cô nương ấy, thì cứ theo ý con mà làm đi” Triệu lão cười nhẹ, nếu đây đã là ý trời thì ông đành phải tuân theo, ông tuyệt đối không thể để cơ nghiệp mà tổ tiên vất vả lắm mới gây dựng, bị hủy trong tay của ông, hủy bởi sự cố chấp của ông.


“bá phụ” Lăng Tuyết Tề không tin, tại sao bá phụ có thể đồng ý chuyện hoang đường như thế chứ.

“Tề nhi, bỏ qua đi, chúng ta về thôi” có lẽ người khác sẽ không biết, nhưng Lăng lão thì biết rõ, những gì mà Triệu lão vừa nói hoàn toàn là sự thật, nếu như Tề nhi cứ cố chấp thì có nghĩa là làm trái thiên mệnh, đến lúc đó hậu quả thật sự không thể lường được.

“cha con không về, con không về” Lăng Tuyết Tề giãy nảy khóc lóc, nàng thật sự không cam tâm mà, nhưng nàng ta hoàn toàn không có cơ hội gây rối, thì đã bị Lăng lão sai người lôi đi, và lão cũng cáo từ rời khỏi, dù sao với gia thế của Lăng gia muốn tìm một vị hôn phu thích hợp cho nữ nhi của ông  cũng không có gì là khó, thì ông ta cần gì vì một Triệu Bân mà nghịch ý trời chứ.

“cha, đa tạ cha” Triệu Bân nhìn cha mình, nói một cách chân thành, đây là những lời xuất phát từ tận trong lòng y.

“khờ quá, chúng ta là cha con, cần gì nói lời đa tạ, các người cứ nói chuyện, ta ra ngoài trước” dứt lời, Triệu lão xoay người rời khỏi hoa viên, để lại mọi người ở đây một mãnh trầm mặt.

“hai người sẽ không hối hận chứ” Phù Dung vẻ mặt lo lắng nhìn Quân Hàn và Triệu Bân, dù bây giờ họ nói vậy, khả nhưng sau này, họ nhìn thấy bên cạnh nàng có nhiều nam nhân như vậy, lỡ họ đổi ý thì sao đây, nàng thật sự không muốn mất đi họ mà.

“tuyệt không hối hận, tử cũng không hối” Quân Hàn và Triệu Bân cùng đồng thanh lên tiếng, giọng nói tràn đầy chân thành cùng khẳng định.

Phù Dung không đáp lời chỉ mỉm cười, ôm cổ hai người, hôn hai người một cách thật sâu, hoàn toàn không để tâm vẻ mặt ngạc nhiên, cùng ghen tỵ của ba nhân kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui