Quả nhiên, Tô Uyển nhận được thần thú có tư chất còn cao hơn so với sủng vật của Hiểu Hiểu và Diệp Tử đến 3.14 điểm --- [Thần thú quý hiếm – Bạch Cửu Vĩ Hồ]! Thấy thế, Tô Uyển vô cùng kích động! Cô quên mất bản thân còn đang ở trong trò chơi, cũng đã quên đổi kênh tán gẫu [Thế giới] thành kênh [mật] (Muốn đổi chế độ tán gẫu mật cần phải nhấp vào biểu tượng đầu nhân vật của đối phương, nhưng vì Tô Uyển quá kích động nên quên mất…), trực tiếp đăng một câu lên kênh thế giới:
[Thế giới] Quả Lạc Hỏa Diễm: Người đẹp, ta yêu ngươi chết mất! Thật sự đó~~~
Tô Uyển kêu xong liền phát hiện ra là kêu nhầm rồi, mà Diệp Hiểu Vũ cũng ngay lập tức chú ý đến. Mặc dù cô biết Mục Úc đối với Tô Uyển không tệ, nhưng mà lúc ở Vác-xa-va cô ấy không phải đã cùng đại thần xong rồi hay sao? (Tô Uyển: Hiểu Hiểu tôi xin cậu đấy, còn không phải là tại cậu dở trò quỷ sao!) vì vậy cô bất mãn nói luôn một câu: Cậu không phải là có đại thần sao, đừng có mà thủy tính (nhận ngay một cái liếc mắt của Tô Uyển) --- nhưng không dương hoa được không?”
“Mẹ nó, mình tại sao lại ở lúc này… lại đi nói thế này, làm sao bây giờ a?” Tô Uyển đã bị cảnh tượng trước mắt làm hoa cả mắt. Bởi vì lúc trước cô và Lãng vừa ở trên thế giới kêu gào nên cũng không ít người biết mặt, hơn nữa biết được một chút chuyện xấu của cô và Lãng, sau đó lại thêm đại thần vào giúp đỡ, còn thêm bang chiến tranh đấu, Tô Uyển cũng coi như cả giận một phen. Trình độ đó, ở trong Cửu Thiên tương đương với Tiểu Nguyệt Nguyệt.
Vậy nên, cũng bắt đầu có nhiều người vào bát quái.
[Thế giới] Mặc quần đùi qua ngày mùa đông: Lâu ngày không gặp, không biết kêu người đẹp là đang nói người nào a~~~
Rất nhiều lời nhạo báng tương tự như vậy xuất hiện trước mắt Tô Uyển, làm cho cô gái nhỏ này nhất thời không phản bác được. Đang khi cô tay chân lúng túng, có người nói hộ nàng một câu, cũng chính câu này làm thế giới bạo phát ra một màn song gió, người này chính là người vừa mới đi gây sự với Tô Uyển – Nghê Thường.
[Thế giới] Nghê Thường: Nói không chừng người ta gõ nhầm rồi, nên làm cái gì thì làm đi.
Một câu nói này, không chỉ có người trong Cửu Thiên kinh ngạc, Lãng Tử Long Tâm kinh ngạc, mà ngay cả Tô Uyển cũng phải kinh ngạc. Hai người phía sau dù sao cũng được tính là nửa người trong cuộc chứ? Nghê Thường cư nhiên thay đổi hành động ngày thường châm chọc chê bai Tô Uyển, ngược lại lại giúp nàng nói chuyện! Này…. Rất nhiều người có phản ứng đầu tiên là xem xem hôm nay mặt trời mọc hướng nào. Là mọc hướng Đông á, không sai. Vậy đó là tại sao???
Tô Uyển bị những lời này của Nghê Thường dọa sợ không nhẹ, ngược lại nhìn về phía Hiểu Hiểu, mặt lộ vẻ khó xử. Mà người sau dĩ nhiên cũng nhìn thấy lời nói của Nghê Thường trên Thế giới. Trợ giúp Tô Uyển thì cô ta có lợi gì sao? Cô ta không phải vẫn luôn muốn dồn Tô Uyển đến chỗ chết sao? (có lẽ không có khoa trương như vậy rồi) Lúc này cô đột nhiên nhớ đến, ngày tên côn đồ cắc ké kiếm chuyện chơi, khi Mục Úc vừa xuất hiện, Nghê Thường ngay lập tức thay đổi thái độ. Chẳng lẽ…. Nói ra tình trạng bị thương của mình cũng không phải là tốt, trong lòng Diệp Hiểu Vũ có giới hạn, chỉ là nàng không xác định, hiện tại cũng chưa phải lúc nói ra.
Mà Tô Uyển lại đang nghĩ tới những chuyện kinh khủng, ví dụ như Nghê Thường trước tiên là giúp cô, sau đó….. về sau…. Cuối cùng hại… chết nàng như thế nào (cao cấp hơn thông minh nghĩa là trí tưởng tưởng quá phong phú….) chỉ là xem trên [Thế giới] mọi người bàn luận càng ngày càng xa, sắc mặt Tô Uyển cũng càng ngày càng khó coi.
Nhưng ở nơi Tô Uyển không thấy được (là mắt thật không thấy được), có một người khác sắc mặt càng khó coi hơn. Trình Kiền nhìn đám người trên kênh [Thế giới] lải nhải thật đáng ghét, trong cơn tức giận mở ra một cái loa (Trong Cửu Thiên có loa là nói chuyện được a~~~)
“Các ngươi, cũng muốn chết sao??” Có thêm đại thần đặc sắc uy hiếp, hai chữ trước dừng lại, khiến tim mọi người cũng thót lên tới cổ họng, kết quả nửa câu sau vừa ra, mặc dù có một nhóm người, đặc biệt là fan nữ của đại thần, cũng ngoan ngoãn từ trên Thế giới đi xuống. Bởi vì ở trong mắt mọi người, Ảnh Chi Long Ngâm vẫn là cái người đại biểu cho khiêm tốn mà hoa lệ, đối với lần này khác thường, tin tốt ~ quả nhiên là bị gán lên Tô Uyển.
Thấy vậy, Tô Uyển rất bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Xào xạc lang, loại chuyện như vậy để sư phụ GM đi làm thật tốt. Ngày mai sẽ là ngày nhiệm vụ Trung Thu đặc biệt, đến lúc đó cô cũng sẽ làm xong đồ trang sức cho mọi người ~ O(∩_∩)O haha~ tất cả đều thuận lợi như vậy đấy…. Nghĩ như vậy, Tô Uyển đã thoát game, chuẩn bị sắp xếp một chút rồi đi siêu thị mua sắm (định ngày mai ở nhà cả 24 tiếng cày phó bản a~~~), không biết lại gặp phải một cái chuyện tình khiến cô có cảm giác “Sớm biết hôm nay vậy chẳng làm”.
********
Mua xong đồ đạc, Tô Uyển đang rảo bước vui vẻ trở về ký túc xá, kết quả cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc cạnh quán café ngoài trời bên đường. Lấy tay dụi dụi mắt, không nhìn lầm a! Đó không phải là Người đẹp sao~ Tô Uyển vừa kích động định nhào qua Người đẹp lại phát hiện Mục Úc đang ngồi đối diện một người khác, cô gái kia, nhìn thế nào mà lại thấy giống Nghê Thường….
Người đẹp đang làm gì đây a? Đang ở Tô Uyển suy nghĩ xem có nên đến gần hay không, thân mình đã không tự chủ được tiến lại gần hai người họ.
“Nói như vậy, nếu em chia tay Lãng thì anh sẽ suy nghĩ đến em sao?” Nghê Thường hỏi.
“Nha.” Người đẹp đây là ý gì? Chẳng lẽ là đồng ý ư!!! Mục Úc, anh thì ra là loại người như vậy. Tô Uyển tức giận nghĩ.
“Vậy em coi như anh đồng ý rồi.” Trong mắt Nghê Thường lóe tia hài lòng mà giảo hoạt, nhưng mà bởi vì Tô Uyển đang ở phía sau hai người, nói cách khác, Nghê Thường đang quay lưng về phía Tô Uyển, cho nên Tô Uyển cũng không nhìn thấy vẻ mặt cô ta. Nhưng mà, chỉ dựa vào tiếng nói, Tô Uyển cũng biết cô ta kích động và vui vẻ đến cỡ nào.
Mục Úc không nói lời nào. Liếc nhìn Nghê Thường xong lại cúi đầu, tóc rơi trên trán cùng lông mi dài hợp thành một, hòa thành một thể. Màu đen cùng màu đen, vừa lúc chặn lại mọi vẻ mặt của anh, như vậy lại càng làm Tô Uyển luống cuống, cô chưa từng thấy Mục Úc như vậy.
Nghĩ như vậy, Tô Uyển nhất thời kích động, đôi tay nắm chặt túi đồ ăn vặt, hơi sức quá lớn, cho tới lúc một bọc khoai tây chiên trong đó bị quái nữ Tô Uyển trực tiếp bóp nổ. “Phanh”. Nghe thấy tiếng vang trong dự liệu, sau đó Người đẹp và Nghê Thường cùng hướng về phía tiếng vang nhìn, Tô Uyển bại lộ.
Đang lúc Tô Uyển muốn tỏ vẻ là người rộng lượng, giả vờ là chính mình cũng chẳng thèm chào hỏi coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên bị hụt chân, Tô Uyển cả người và đồ ăn vặt ngã lăn ra đất, trong lòng liền thầm nghĩ ít nhất sau khi Người đẹp nghe thấy thì cũng phải an ủi cô một chút chứ?
“Mặc kệ đi”. Giọng nói của Người đẹp lạnh như sông băng vậy, không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào. Tô Uyển không ngờ là kết quả nhận được lại hoàn toàn trái ngược với điều vẫn chờ mong. Thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của chính mình, chẳng lẽ hàng ngày nghe rock to quá nên bị ảnh hưởng sao? Nhưng chỉ sau một khắc, cô lại nghe thấy tiếng Nghê Thường ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, họa vô đơn chí, vốn đã cười khổ mặt trắng như ngọc, nay lại càng thêm trắng bệch.
“Ừ, mặc kệ cô ấy. Vừa rồi chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?” Nghê Thường nhận ra có chút ánh sáng trong mắt Mục Úc khi nhìn thấy Tô Uyển nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cố tình không chú ý, trong giọng nói liền tỏ vẻ bất mãn, giống như là đang muốn tuyên bố quan hệ giữa hai người bọn họ.
Hừ, cái cô Tô Uyển này, ngay từ đầu đã thấy không vừa mắt rồi. Dáng người không có, cũng chẳng xinh đẹp xuất chúng gì cả, sao lại có số may mắn như vậy chứ? Không phải là chơi game giỏi chút thôi sao! (Tô Uyển: loại người như cô làm sao hiểu nổi tôi như thế nào cơ chứ!) Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Nghĩ tới đây liền mỉm cười. Không, Thượng đế như vậy là rất công bằng rồi, cho nên cô mới có cơ hội giành lấy hai người trong lòng của cô ta chứ. Nếu vậy, cô cũng thôi, coi như nể mặt Mục Úc.
Không thèm suy nghĩ thêm nữa, Tô Uyển chẳng thèm quay lại nhìn, cứ thế nhặt đồ đạc lên rồi bỏ đi. (Tô Uyển: Cái gì? Để đấy không nhặt lại? Như vậy chẳng phải là phí tiền sao! Không phải tiền của ngươi nên người đừng có mà nói không cần…)
“Theo cô ấy đi”. Còn chẳng có tình cảm nào… Lúc đó, cô chỉ hy vọng là thính lực của mình không tốt đến vậy, điếc cũng được, ít nhất là cô cũng sẽ không cảm thấy tổn thương như hiện tại.
Nghĩ đến Người đẹp bây giờ nói thêm một chữ hay nhìn cô lâu hơn một chút cũng không được. Theo hoàn cảnh vừa rồi, có lẽ là hai người kia đang muốn nói chuyện riêng với nhau… Còn cô thì sao? Không phải Người đẹp vừa mới tặng sủng vật cho cô hôm nay sao? Tại sao đột nhiên lại có thể tốt với cô gái khác. Chẳng lẽ lại là cô tự mình tưởng bở? Mà người khác còn chưa tính, thế nào lại chọn chính người đã cướp mất Lãng. Tô Uyển nhất thời cảm thấy lạnh từ đầu đến gót chân, hơn nữa thật nặng nề cảm thán một câu: thì ra khi khổ sở, tim, sẽ cảm thấy rất đau…
Đang ở lúc suy nghĩ của cô chưa đi quá xa, Mục Úc bỗng nhiên đứng bật dậy, hơi nhíu mày, nhìn Tô Uyển mang theo loại cảm giác bị phá hủy tình cảm chạy đi, tim của anh cũng vậy, giống như là bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén đâm bị thương thật sâu.
Thật xin lỗi….. Mục Úc nói thầm trong lòng. Thật xin lỗi, thật xin lỗi…. sau này anh sẽ đền bù cho em --- món quà của chúa, thiên thần của anh! Anh nhất định sẽ dùng nửa đời còn lại để bồi thường cho em (xém tí viết thành nửa người dưới, chỉ là, hình như cũng không khác mấy…) (Leod: cái bên cạnh là của tác giả nhé :v), bởi vì, ngày hôm đó, là em đã dùng nụ cười sáng chói của mình, đem kẻ sắp chết là anh, kéo trở lại. Coi như là em quên mất, nhưng anh sẽ nhớ mãi!
**********
Tô Uyển vừa về đến ký túc xá liền bắt đầu khóc ầm lên, không biết là vừa rồi bị té đau hay là vì đau lòng, dù sao đi nữa thì mặc kệ Diệp Hiểu Vũ gặng hỏi thế nào cô cũng không nói lý do.
“Mẹ nó, là đứa đáng chết nào dám chọc vào Tiểu Uyển của chúng ta chứ. Nói cho tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu giết chết hắn!” Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh giường Tô Uyển, nhìn Tô Uyển ném đồ đạc lung tung rồi cắn gối khóc, mà cô, Đại tiểu thư thế mà chỉ có thể giúp Tô Uyển xếp mấy thứ đồ bị ném vào chỗ cũ, rồi lại chờ bạn nhỏ Tô Uyển ném chúng thêm lần nữa… Không còn cách nào khác, ai bảo cô là Diệp Hiểu Vũ tốt bụng! Không có gì quan trọng hơn bạn bè! Vì vậy, cô vừa nhặt đồ vừa an ủi bạn:
“Tớ không hỏi gì nữa nha, tóm lại một câu ~ nói cho cậu biết, dưới gầm trời này thật sự là không có gì qua được nhẹ nhàng cả. Nếu không có chuyện thì thôi, có chuyện liền một đống. Cậu tốt nhất là nên nghỉ ngơi đi.”
Bạn tốt không nói gì nữa, Tô Uyển cũng liền ngoan ngoãn đắp chăn lên, vùi mặt vào gối. Nghĩ nghĩ lại, Hiểu Hiểu vẫn có thể nghe được tiếng của Tô Uyển, hẳn là đang núp ở trong chăn mà khóc đây. Không lâu sau, trên giường liền truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, có lẽ là cô bé này khóc mệt đến ngủ luôn. Diệp Hiểu Vũ đành bất đắc dĩ than thở, sau đó thay Tô Uyển đóng cửa, rồi đi lại chỗ mãy tính bấm điện thoại.
“Ác ma, có phải anh đùa hơi quá hay không? Tô Uyển cô gái nhỏ kia vừa về đến ký túc xá liền gào khóc, em không thèm lừa với anh, cực kỳ thê thảm luôn ~ hỏi gì cũng không nói. Sau đó em mới nghĩ là có liên quan đến anh, anh nói xem, làm gì mà khi dễ cô ấy vậy?” Hiểu Hiểu nói liên tiếp một tràng, hoàn toàn không hề cho Mục Úc cơ hội chen vào.
“Rồi cô ấy sẽ hiểu”. Mục Úc cũng không giải thích gì thêm.
“…. Được rồi, nếu vậy em cũng không nói nhiều nữa. Chỉ là tại sao anh lại nói cho em biết chuyện này chứ?” Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới lúc ở Vác-xa-va Mục Úc kể với cô chuyện này. Nhưng mà vẫn không nghĩ ra tại sao lại nói với mình mà lại không nói với người trong cuộc kia chứ?
“Nói cho em biết em còn mắng anh. Nếu không nói thì em giết anh rồi còn đâu.”
Ặc, Hiểu Hiểu nghe xong hoàn toàn không còn gì để nói. Suy nghĩ một lúc xong lại hỏi: “Vậy tại sao anh lại không cho em nói với Diệp Tử?”
“Không nói cho cậu ấy, không có việc gì thì thôi, nói cho cậu ấy biết cả anh và em đều sớm chết” Nghe nói như thế, khóe miệng Diệp Hiểu Vũ giật giật, chỉ một câu nói cũng có thể nói trúng điểm nàng lo lắng. “Đường đường là người thừa kế công ty hàng không XX, mò mẫm trên chốn quan trường sang trọng, chỉ mấy chuyện nhỏ này làm sao làm khó anh được? Anh mà không muốn nói, chẳng ai biết được.”
“Em hiểu rồi, nếu như anh mà khiến Tô Uyển gặp chuyện bất trắc, em nhất định sẽ cho đầu anh dọn nhà!” Bỏ lại một câu đe dọa tàn nhẫn, đại tiểu thư chuẩn bị cúp điện thoại.
“Không cần em dạy, anh tự có chừng mực” Nói xong liền tự động cúp luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...