- -“ Mày mạnh đấy, nhưng chỉ yếu hơn tao chút thôi!”
Nguyễn Huấn khịt mũi, xoay xoay con dao găm trong tay. Trần Phong há hốc miệng, thằng này gan lớn quá nhỉ:
- “ Để tao xem, một chút đó là từng nào!”
Vừa nói xong, Nguyễn Huấn liền lao tới trước mắt hắn, dùng dao liên tục chém vào không khí, Trần Phong nhẹ nhàng múa bale tránh tất cả mọi đòn của Huấn.
Nguyễn Huấn sau một hồi liên tục hụt, miệng đã thở dốc, đưa dao găm chỉ thẳng vào mặt Trần Phong:
- “ Nếu mày là đàn ông, thì hãy quang minh chính đại đấu với tao nào!”
- “ Được thôi!”
Dứt lời, Trần Phong tung một cước về phía Huấn, Huấn liền đưa hai tay sang một bên đỡ lấy cú đá của Phong. Nhưng cú đá của một tu chân giả đâu phải dễ dàng một phàm nhân có thể đỡ, Nguyễn Huấn bị chấn lực, bay về một phía, nằm lăn lóc giữa sàn nhà.
Trần Phong co chân lại, sau đó lao nhanh tới tên Nguyễn Huấn đang nằm giữa sàn, lấy bàn chân đè lên bàn tay của hắn. Nguyễn Huân kêu lên lên một cách đau đớn, Trần Phong cười khinh bỉ:
- “ Tao đéo hiểu tại sao tên Nguyễn Kim lại phải chờ mày về để giải quyết tao trong khi mày còn chẳng mạnh hơn chúng!”
Bỗng nhiên tiếng còi inh ỏi của cảnh sát vang lên một lúc một gần, đá văng Nguyễn Huấn sang một bên, bước tới cửa sổ, một đoàn quân biệt động đang dần dần tiếp cận căn nhà với trang bị đầy đủ vũ khí. Ánh mắt khó hiểu đặt lên đầu của Thanh Như đang bị trói giữa căn phòng, không ngờ cô gái xinh đẹp lại có thân phận to lớn như vậy.
Trần Phong nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thanh Như, búng tay một phát, phong ấn thính giác của nàng đã bị hủy. Lúc này Thanh Như mới hét lớn lên:
- “ Trần Phong, anh đâu rồi? Đừng làm em sợ!”
Nhẹ ôm nàng vào lòng, sau đó dùng bàn tay vỗ về chiếc lưng bé nhỏ của nàng:
- “ Anh đây! Không sao nữa rồi!”
- “ Thật không?”
- “ Nhưng anh có chuyện đi trước đây! Hình như người của em đến đón em rồi! Bye bye!”
Những tiếng chân của đội biệt động không qua khỏi thần thức của hắn, hắn liền lập tức xoay đầu lại chạy thẳng qua cửa sổ nhảy xuống con sông Nhuệ xanh bát ngát.
Tiếng bước chân khẩn trương hơn,bước vào căn phòng đầu tiên là một lão già tóc trắng chạy vào, ngó ngang ngó dọc sau đó liền tức tốc chạy lại chỗ Thanh Như ôm chặt cô vào lòng:
- “ Như, con có sao không?”
- “ Cha?”
- “ Đúng vậy cha đây!”
- “ Hu Hu Hu!”
Thấy cha đến, Thanh Như lại càng khóc lớn hơn nữa, lão già âm trầm:
- “ Bắt mấy đứa đang nằm gực dưới sàn cho ta!”
Một người thanh niên mặc quân phục biệt động cúi người:
- “ Yes sir!”
18 giờ 30 phút tối, Trần Phong đứng trước ban công ký túc xá, Trần Phong mặc một chiếc quần đùi hoa cầm chiếc điện thoại, khẽ mỉm cười:
- “ Đỉnh Phanxipang à! Mất mấy ngày à nha!”
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa lại truyền đến, mặc tạm chiếc áo phông đen bước ra ngoài, mở của ra, ba tên vệ sĩ mặc áo vest đen đứng chắn ngay trước mắt. Hắn khẽ vẫy tay:
- “ Đi thôi!”
Ba tên vệ sĩ đứng như trời trồng, Trần Phong nói lớn:
- “ Các ngươi không đi, ông chủ các ngươi sẽ buồn lòng đấy!”
Khu biệt thự Thành Long, khu biệt thự sầm uất nhất thủ đô Hà Nội, chỉ cần sở hữu một căn nhà ở đây thì đã chứng tỏ người đó là một người có quyền lực vô cùng lớn, có ảnh hưởng đến nền chính trị kinh tế của toàn cả nước.
Trần Phong bước vào ngay căn biệt thự lớn nhất, từng bước từng bước bước vào căn biệt thự, hai bên có gần một trăm vệ sĩ đứng gác, tên nào cũng dường như có chút võ nghệ nhưng hắn lại chẳng để vào trong mắt.
Tên vệ sĩ đi trước mặt hắn mở chiếc cổng cho hắn, thật sự bên trong lại là một tòa lâu đài, lão già tóc trắng lúc nãy giờ đang ngồi chống cằm giữa chậu sô pha, bên cạnh lão còn có hai vệ sĩ một nam một nữ có khí tức rất giồng với Lý Hân, tuyệt đối đây là hai người trong số bốn người còn lại trong STB.
Trần Phong dõng dạc bước tới đứng trước mặt lão, cúi đầu:
- “ Xin hỏi tiên sinh gọi ta đến đây làm gì!”
- “ Chắc ngươi cũng có quen với con gái ta! Nghe nói ngươi lúc chiều còn cứu con gái ta!”
Lão già nhâm nhi cốc trà, chẳng màng nhìn đến hắn một cái khiến hắn có chút bất mãn, lão già này đúng là khinh người.
Lão già tiếp tục nói:
- “ Ngươi có ơn với cả gia đình ta nhưng ta mong ngươi nên tránh xa con gái ta ra, ta không muốn giao con gái ta cho con gái vô dụng như ngươi!”
- “ Chuyện này.. cháu cũng chẳng thể quyết định, nếu Thanh Như đã không muốn cháu bên cạnh, cháu sẽ rời đi!”
Trong lòng hắn, hắn đang vô cùng mừng rỡ, hiện nay Thanh Như đã chắc chắn là người phụ nữ của hắn, qua sự việc lúc chiều chắc chắn nàng sẽ động lòng mà thôi.
- “ Ngươi …”
Lão già mặt xuất hiện nhưng gân xanh quái dị, đập bàn một phát rất mạnh, khiến bộ cốc chén trên bàn rung rinh rơi xuống sàn đổ vỡ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- “ Ngươi chọn đi, một là cút khỏi đời con gái ta hai là con đường chết!”
Giọng nói của lão nhỏ nhẹ đi vài phần dường như không muốn ai đó trong căn phòng bên cạnh nghe thấy.
Trần Phong cười nhạt, lao đến sau lưng lão, đưa hai ngó tay trỏ chỉ thẳng giữa cổ họng hai tên vệ sĩ bên cạnh. Cả ba người đều đổ mồ hôi lạnh, tên nhóc này từ khi nào lại có thể đứng bên sau ta. Hai tên vệ sĩ nuốt ừng ực nước bọt, tên này nhanh khủng bố.
- “ Từ trước đến giờ, chưa một người nào dám bắt cháu rời khỏi người phụ nữ của cháu. Nếu bác kiên quyết thì ngày mà cháu rước hai đứa con gái của bác có lẽ sẽ là ngãy giỗ trăm ngày của bác đấy! Bố vợ à!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...