- “ Sau này có việc gì có thể nhờ ta!”
Trần Phong đang đứng dậy bỗng nhiên một lão trung niên lạ hoắc bước vào, chỉ thẳng tay vào mặt hắn:
- “ Ngươi! Nói, ngươi đã làm gì con gái ta!”
Trần Phong ngu ngơ, con gái nào, lão già giật mình khẽ nói:
- “ Đây là cha của Yến Nhi, Tần Vân!”
Trần Phong thay đổi biểu cảm, chạy đến nắm lấy tay của trung niên Trần Vân, nở một nụ cười:
- “ Cha vợ, con có thể làm gì em ấy được cơ chứ!”
Trung niên Tần Vân khoát tay hắn ra:
- “ Ai là cha vợ ngươi?”
Trần Phong xoay đầu, nháy mắt với lão già đang ngồi sau đó liền bước ra ngoài.
Lão già dường như đã biết ý, kéo Tần Vân ngồi xuống hàn huyên ba chuyện xàm xí, nhưng vẫn không quên nói đến trọng tâm.
Trần Phong bước ra ngoài nhận được một tin truyền âm của tên Nhất Tinh liền tức tốc rời đi nhưng không quên thông báo cho ba vợ biết chuyện.
Ga tàu số 8,
Trần Phong bước đến nơi nhận được tin truyền âm của Nhất Tinh, hoảng hốt giật mình, cái éo gì đây, nhà vệ sinh à, tiếp tục nhận được tin của Nhất Tinh:
- “ Đại ca, ngài đến chưa? Nếu đến rồi lấy em bịch giấy!”
Ô cái đ-t con mẹ nhà mày, mày hay nhể, tao đường đường là một Dâm Đế cớ sao làm chuyện con c-c gì thế này cơ chứ!
Nhất Tinh bước ra ngoài, nhìn thấy Thất Tinh đang đứng chờ ở đó, liền chạy đến ôm lấy vai hắn cười cười, Thất Tinh lạnh lùng:
- “ Mày chết mẹ mày rồi con ạ!”
Nói rồi, Thất Tinh liền bước vào tàu ngồi đối diện Trần Phong còn Yến Nhi thì đang ngủ gục bên người Trần Phong. Nhất Tinh nuốt một miếng nước bọt, giở miệng nịnh nọt:
- “ Đại ca!”
Trần Phong hừ lạnh một tiếng ném một tờ bản đồ cho hắn, âm trầm nói:
- “ Địa chỉ: Nhà 451, phố X thủ đô Hà Nội!”
- “ Đại ca nói vậy là sao..”
- “ Là mày tự chạy bộ mà về!”
Dứt lời, Trần Phong đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo tên béo ném thẳng khỏi tàu, mặc kệ Nhất Tinh khóc lóc van nài thế nào cũng không cho phép chạm vào con tàu.
Biệt Thự 451 cũ của Lý Hân, lấy chiếc chìa khóa mở cổng, Thất Tinh phía bên sau đang cõng con vợ hắn, để thằng này chiếm tiện nghi hơi nhiều rồi. Đặt Yến Nhi ở một phòng ngủ, Trần Phong nói với Thất Tinh:
- “ Thất Tinh, gọi cái tên này ở thế giới này hơi lố, vậy nên ta sẽ gọi ngươi là Văn Thi vậy ok con dê!”
- “ Vâng thưa chủ nhân!”
- “ Hôm sau gọi ta là anh Phong!”
Trần Phong sảng khoái khoác vai Văn Thi đi ra ngoài, khẽ nói:
- “ Ta nghe nói gần đây có mấy em ngon lắm, đi luôn chờ con chuồn chuồn gì nữa!”
- “ Thật hả anh Phong?”
Ở Tu Chân giới, hắn là Dâm Đế, hắn còn có một đội thủ hộ riêng gọi là Thập Vệ Tinh, và hai người thân cận nhất của hắn cũng đã đến thế giới này, còn bảy người còn lại chắc đang tiếp tục tung hoành bên thế giới kia. Đương nhiên với một vi sư ghét thể thao đam mê dâm dục như hắn thì học trò cũng chẳng khá hơn, người xưa có câu nghiêm sư xuất cao đồ còn hắn có câu:
- Dâm Sư xuất Dâm Đồ
Phố Trần Duy Hưng, con phố nổi tiếng với ngành nghề làm gái,
Văn Thi cùng Trần Phong cầm chiếc xe máy lướt qua một cách chậm chạp, nhìn ngắm mấy em chân dài đang dùng tay vẫy vẫy một cách mê hồn, Trần Phong lắc đầu ngao ngán:
- “ Nát hết rồi, nát hết rồi!”
Văn Thi ngắm nghìn đến chảy cả nước miếng, khẽ cười:
- “ Khẩu vị anh Phong lạ thật, xinh là được rồi chứ còn trinh thì còn lâu mới có!”
Trần Phong đưa cái mặt ra, nói một cách đầy tự hào:
- “ Anh đây đã có tới ba em còn nguyên rồi nhé baby!”
- “ Ai dám so sánh với đại ca cơ chứ!”
Văn Thi vẫn tiếp tục chọn hàng, trong khi Trần Phong ngán ngẩm liền dùng điện thoại cập nhật thêm tin tức trên facebook. Bỗng nhiên Văn Thi dừng xe lại, khiến Trần Phong đập đầu vào lưng Thi, Văn Thi bước xuống xe tới gần một em sau một lúc lại chạy lại gần hắn xin một triệu để làm gì chắc ai cũng biết. Trần Phong lái xe đi không ngừng tấm tắc khen đồ đệ mình:
- “ Vẫn mất rồi nhưng cũng còn tươi lắm, không hổ là cao đồ của ta hahaha! Có mắt nhìn rất tốt nha!”
Tại một phòng nghỉ tại một khách sạn hạng xoàng gần phố Trần Duy Hưng, Văn Thi vẫn đang cố gắng làm công việc của minhg, tuy nhìn người như xác khô biết đi nhưng thằng nhỏ quả thực rất khủng bố, ít nhất cũng phải 24 phân chứ chẳng phải vừa, vừa mặc cái áo đứng dậy thì có một thanh niên xăm trổ đạp cửa bước vào:
- “ Con điếm, mày đâu rồi!”
Văn Thi ánh mắt trập xuống, khẽ cười:
- “ Anh bạn, có gì từ từ nói, sao cứ phải căng thẳng thế nhỉ!”
- “ Con mẹ mày!”
Thanh niên xăm trổ tức giận dùng nắm đấm đấm thẳng vào mặt của Văn Thi khiến mặt liệng sang một bên. Văn Thi lại tiếp tục cười:
- “ Thì ra người địa cầu yếu như thế này!”
*Cảm ơn một đh đã uh mình kim phiếu, cảm ơn rất nhiều
Cảnh nóng này của VT ta sẽ ko viết vì mình muốn cảnh sắc đầu tiên đương nhiên là của main r
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...