Tuyệt Sắc Lạc Vương Phi
Lạc Uyển Nhi đêm hôm qua dọn dẹp lại phòng nên sáng hôm nay mặt trời lên đến đỉnh nàng vẫn ngủ tương đối ngon lành. Lúc này ở đại sảnh có một nam nhân gương mặt lạnh băng và bốn nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trên bàn ăn. Cái gọi là ngồi trên bàn ăn nhưng mà không ai dám ăn, chẳng ai dám ăn vì vị vương gia cao cao tại thượng kia vẫn chưa động đũa. Đã nửa canh giờ mọi người vẫn cứ ngồi yên như vậy. Ngay đến việc cựa quậy cũng khó khăn, chỉ sợ sơ ý một chút là có thể đắc tội với nam nhân như tảng băng ngồi ngay trước mặt kia:
“Vương phi đâu”. Đông Phương Cửu Phong quay sang hỏi quản gia đứng bên cạnh. Vị quản gia run rẩy trả lời: “Vương phi ngày hôm qua dọn dẹp lại Lạc Uyển đến muộn mới đi nghỉ, nên phi thường ngủ say đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh dậy”
Đông Phương Cửu Phong chiếu ánh mắt nghiêm nghị đến phía quản gia: “Đi gọi vương phi dậy”
Quản gia lúc này lại mau chóng lùi đi. Một lúc sau đi đến Lãnh Lạc Uyển trong lòng không khỏi căng thẳng gõ cửa phòng: “Vương phi thỉnh người rời giường đến đại sảnh dùng bữa sáng”. Quản gia không thấy người trong phòng có động tĩnh gi ông lại sốt ruột gõ cửa, nâng cao âm lượng lên: “Vương phi thỉnh người thức dậy, vương gia vẫn đang chờ ở đại sảnh”
Lạc Uyển Nhi bên trong phòng lăn qua lăn lại ở trên giường. Nàng bình sinh ghét nhất là bị người ta gọi thức dậy. Nhưng bất quá từ tối hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa có cái gì vào bụng. Nghe thấy quản gia nói đi dùng bữa nàng lười nhác mở miệng: “Được rồi ngươi lui đi, ta đến ngay”
Chưa đầy nửa canh giờ sau, nàng uể oải tiến vào đại sảnh. Thấy trong đại sảnh có bốn ánh mắt nữ nhân quay sang nhìn mình ai oán cùng khinh bỉ. Còn người ngồi chính giữa đại sảnh kia Đông Phương Cửu Phong khuôn mặt đã như muốn bóp chết nàng. Lạc Uyển Nhi miệng cười giật giật: “Ha ha đã để mọi người phải đợi lâu. Chúng ta mau ăn thôi”
Lạc Uyển Nhi tiến về phía bàn còn chưa kịp ngồi thì Đông Phương Cửu Phong đã lên tiếng nhắc nhở: “Bữa sáng bắt đầu vào giờ mẹo, bữa trưa là giờ tỵ, bữa tối giờ dậu. Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ một chút. Lần sau đừng để ta phải đợi”
“Ha ha được rồi, được rồi. Mọi người ăn đi”. Nàng vẫn còn chưa hết kinh hoàng trước lời nói không có chút nhiệt độ nào kia. Có ai bắt hắn phải chờ nàng ăn cơm đâu, là hắn tự làm tự chịu đấy chứ
Đông Phương Cửu Phong dường như đọc được suy nghĩ của Lạc Uyển Nhi. Mắt vẫn hướng về phía nàng lạnh lùng nói: “Nếu đến muộn sẽ không có cơm ăn”
Lạc Uyển Nhi lại hoảng sợ hắn thật sự đúng là quỷ sai chuyển thế có khác, có thể đọc được cả những suy nghĩ của nàng. Nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, rất tự nhiên cầm đũa hướng miếng cá sốt béo ngậy kia gắp để vào bát. Bất giác hướng ánh mắt về phía mọi người, kì lạ tại sao bọn họ lại nhìn nàng với ánh mắt tức giận cùng khinh bỉ như thế kia
Đông Phương Cửu Phong nhìn nàng một lượt rồi cuối cùng cũng bắt đầu ăn, mọi người thấy Đông Phương Cửu Phong ăn mới dám động đũa. Lạc Uyển Nhi cũng chẳng thèm để tâm nàng lại rất tự nhiên gắp thức ăn vào bát
Đông Phương Cửu Phong tuy thân hình cường tráng cao lớn như vậy nhưng nàng thấy hắn lại ăn không bằng con mèo nhỏ, ước chừng hắn chỉ gắp có ba lần rồi đứng dậy rời đi. Bốn nữ nhân thấy hắn không ăn nữa cũng đứng dậy. Đột nhiên người hầu đến thu dọn bàn ăn, nàng lại tức giận quát lớn: “Làm cái gì vậy, ta vẫn còn chưa ăn xong”
Nghe thấy tiếng hét của nàng bốn nữ nhân nhất loạt xoay người lại. Đông Phương Cửu Phong cũng quay lại nhìn nàng, một lúc rồi nói với tỳ nữ: “Cứ để vương phi tiếp tục ăn”. Tỳ nữ đang thu dọn bàn ăn nhất loạt lùi xuống
Thấy mọi người đều đã rời đi Tiểu Hoa lúc này mới tiến đến phía của Lạc Uyển Nhi nói nhỏ: “Vương phi người thật là tốt số nha”
Lạc Uyển Nhi khó hiểu hướng Tiểu Hoa hỏi: “Tốt số?”
“Đúng vậy nha. Ngày thường vương gia không động đũa, mọi người không ai dám ăn. Vương gia không ăn nữa mọi người cũng phải đứng dậy”
Lạc Uyển Nhi đưa miếng gà hầm mật ong vào trong miệng nhai trong lòng lại cảm thán: Ngay cả đến ăn cũng phải nhìn sắc mặt của người khác thật là khổ sở mà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...