Tuyệt Sắc Lạc Vương Phi
Khi Lâm Thải Dinh vừa chạy đi nam nhân trong phòng tiến đến bàn ngồi, lạnh lùng nói: “Ám Dịch”
Một hắc y nhân nhanh nhẹn từ bên trên trần nhà nhảy xuống cung kính quỳ gối trả lời: “Lạc Uyển Nhi hôm nay bị Lạc Đức Chính cho uống dược ép lên kiệu”
Nam nhân trước mặt mi tâm nhíu lại: “Trên đường không có xảy ra chuyện gì? ”
Ám Dịch rất nhanh trả lời: “Không có”
“Được rồi ngươi lui đi”
Về phần Lạc Uyển Nhi (giờ gọi Lâm Thải Dinh là Lạc Uyển Nhi) lúc này sau khi nàng chạy ra khỏi cửa phòng liền gặp được một tỳ nữ: “Vương phi khuya như vậy rồi người còn ra ngoài”
Lạc Uyển Nhi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tỳ nữ trước mặt: Khoảng mười năm mười sáu tuổi, ánh mắt đơn thuần, thiện lương. Nàng liền kéo vị tỳ nữ đó vào một góc kín hỏi: “Ngươi tên gì”
Tỳ nữ rất cung kính trả lời: “Vương phi nô tỳ tên Tiểu Hoa”
Lạc Uyển Nhi lại cười cười: “Tiểu Hoa, đây là đâu”
Tỳ nữ Tiểu Hoa cứ nghĩ Uyển Nhi bị lạc đường liền rất có lòng tốt nói: “Vương phi đây chính là hậu hoa viên”
“À ý ta không phải như vậy”
“Không phải như vậy? Vậy ý của người là gì”
Uyển Nhi trong lòng không biết giải thích như thế nào lại cười ha ha nói: “Ta là muốn kiểm tra ngươi, ngươi bây giờ nói cho ta biết đây là triều đại nào, ta là ai, nói cho ta mọi thứ ngươi biết”
Uyển Nhi thấy Tiểu Hoa nhìn mình khó hiểu nàng liền lạnh giọng bồi thêm một câu: “Sao ta là muốn kiểm tra người trong vương phủ như thế nào chẳng lẽ không được”
Tiểu Hoa thấy Uyển Nhi trước mặt có vẻ tức giận liền sợ hãi quỳ xuống: “Nô tỳ không dám”
Uyên Nhi nhìn nữ nhân trước mặt có vẻ đáng thương: “Được rồi đứng lên đi, nói cho ta những gì ngươi biết”
Tiểu Hoa đứng lên nhìn Uyển Nhi một lúc rồi chậm rãi nói: “Đây chính là Nhật Quang Quốc, nơi vương phi đang đứng chính là hậu hoa viên của cửu vương phủ”
Uyển Nhi thấy Tiểu Hoa chỉ có nói như vậy nàng lại giả bộ lạnh lùng: “Thì ra người trong vương phủ không được dạy dỗ cẩn thận, ngay cả thân phận của ta như thế nào cũng không biết. Ta phải đi báo việc này với vương gia”
Tiểu Hoa lại hốt hoảng: “Vương phi người tên là Lạc Uyển Nhi là nhị tiểu thư của Lạc tể tướng Lạc Đức Chính. Trên vương phi có một đại ca tên Lạc Bộ Lang dưới vương phi có một tiểu muội gọi Lạc Thanh Thuần. Vương phi chính là do nhị phu nhân sinh ra. Còn hai người kia là do đại phu nhân sinh”
Uyển Nhi lại nhìn Tiểu Hoa một lượt: “Ngươi cũng có chút hiểu biết. Vây ngươi biết những gì về cửu vương gia mau nói cho ta”
“Cửu vương gia tên gọi là Đông Phương Cửu Phong, là cửu vương gia của Nhật Quang Quốc chính là cháu của hoàng thượng”
Uyển Nhi nghe Tiểu Hoa nói vậy lại tức giận: Hắn thì ra là cháu của hoàng thương chẳng trách không coi ai ra gì
Tiểu Hoa không nghe rõ lời của Uyển Nhi liền hỏi: “Vương phi người nói gì vậy”
“Không có gì, ngươi còn biết gì nữa không mau nói hết cho ta”
Tiểu Hoa lúc nay lén lút nhìn quanh, chắc chắn không có ai ở nơi này mới tiến đến nói nhỏ với nàng: “Vương phi nếu người tha tội chết cho nô tỳ, nô tỳ mới giám nói”
Uyển Nhi thấy Tiểu Hoa nghiêm túc như vậy cũng khẽ nói nhỏ với nàng: “Được rồi ngươi nói đi”
“Cửu vương gia chính là một quái nhân, vào ngày mồng một tháng giêng luôn nhốt mình ở trong mật thất cả ngày không có đi ra ngoài. Mấy tỳ nữ lúc đi qua phòng của vương gia đều nghe thấy tiếng hét rất thê lương. Nghe người ta nói vương gia chính là quỷ sai chuyển kiếp”
Uyển Nhi nghe Tiểu Hoa nói lông tơ đằng sao lưng như muốn dựng lên: “Đáng sợ đến như vậy sao”
“Vương phi đúng là đáng sợ như vậy”
“Vậy ngươi đã từng nghe thấy tiếng hét đó chưa”
Tiểu Hoa lúc này ấp úng nói: “Chuyện này… nô ty chưa có tận mắt thấy, chỉ nghe mấy người làm trong phủ kể lại”
Uyển Nhi tuy không mấy tin tưởng lời của Tiểu Hoa nhưng bây giờ trời đã rất khuya rồi nàng cũng có chút sợ hãi: “Tiểu Hoa vậy phòng của ngươi ở đâu”
Tiểu Hoa khó hiểu nhưng vẫn trả lời Uyến Nhi: “Phòng của nô tỳ ở ngay trước mặt”
Uyển Nhi lúc này quay sang Tiểu Hoa cười hì hì nói: “Tiểu Hoa đêm nay cho ta ở lại phòng của ngươi được chứ”
“Như vậy sao được, vương phi là lá ngọc cành vàng”
“Ta không sao”
“Vương phi chỗ của nô tỳ là đã có mười người ngủ rồi, chi e người không có chỗ để nằm thôi”
“Đông như vậy ư, vậy ta tính sao”
“Vương phi người tốt nhất là lên trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai nô tỳ cũng phải làm việc, không thể cùng vương phi ở đây trò chuyện mãi được”. Nói rồi Tiểu Hoa rời đi
Tiểu Hoa đi rồi, chỉ có mình nàng ở lại đây một mình. Không phải chứ nàng từ nhỏ đã rất nhát gan, không muốn ở lại nơi tối tăm này. Nàng nghĩ một lúc đành trở lại căn phòng lúc nãy. Đấu tranh tư tưởng mãi không giám bước vào, cuối cùng nàng khẽ đẩy cửa. Nhìn vào bên trong thì không thấy quái dị vương gia kia đâu, liền rất nhanh chóng vui mừng đóng cửa phòng tiến vào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...