Tuyệt Sắc Lạc Vương Phi


Dương Lam Tiêu thấy nàng ngồi ở đó liền rất quan tâm nói: “Khanh khanh nàng cẩn thận nếu để ngã xuống đó sẽ không hay a”
Hồ Điệp Phù nhìn Dương Lam Tiêu ánh mắt khinh bỉ: “Không cần ngươi lo lắng, ta đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi tự làm bị thương chính mình”
Dương Lam Tiêu dường như cũng đã quá quen với kiểu nói chuyện đó của nàng, hắn vẫn là cười hướng nàng vui vẻ nói: “Khanh khanh nàng lại mặc bộ y phục quái dị đó, nếu như có người xấu thấy sẽ… ”
Y phục lúc này Hồ Điệp Phù mặc chính là quần đến đầu gối. áo mặc kia chính là để lộ ra da thịt của hai cánh tay trắng như ngọc. Ở trước ngực còn có đính một nút thắt hình cái nơ nhỏ rất ngay ngắn. Hồ Điệp Phù lúc này là đang thò một cái chân ra ngoài cửa sổ đung đưa. Mắt nhắm lại như đang hưởng thụ bầu không khí trong lành. Nàng cười khẩy nói: “Sẽ có người xấu đến sao, ta xem cả cái Tiên Cảnh Lâu này ngươi đã sớm cho người canh phòng cẩn thận. Ngay cả một con muỗi cũng khó lọt vào nói gì đến người xấu”
“Ta cũng là vì lo cho nàng a”
Hai người lúc này trầm mặc không nói gì. Hồ Điệp Phù bây giờ mới phát giác ra có một người nữa ở trong phòng. Nàng ta liếc nhìn Lạc Uyển Nhi một cái rồi lại quay mặt nhìn xuống đường phố náo nhiệt kia: “Ngươi có phải là muốn tặng ta cho vị công tử kia hay là không”
Lạc Uyển Nhi lúc này mới lên tiếng nói: “Ha ha Điệp Phù cô nương ta chỉ là bằng hữu của Dương Lam Tiêu thôi”
“Nàng nói như vậy nghĩa là coi ta không phải là người xem trọng lời hứa sao”. Dương Lam Tiêu có vẻ hờn dỗi nói
Hồ Điệp Phù lúc này mới nhảy từ cửa sổ xuống tiến đến phía bàn nhàn nhã ngồi thưởng thức miếng bánh quế hoa mà Tiểu Hồng vừa mới mang đến lúc nãy: “Ngươi có hứa với ta điều gì sao”
Dương Lam Tiêu nghe nàng ta nói điều này khuôn mặt biểu hiện như muốn khóc: “Nàng có phải là quên đi lời hứa của chúng ta rồi hay không”
Hồ Điệp Phù ánh mắt thản nhiên hướng Dương Lam Tiêu: “Ta đã hứa qua với ngươi điều gì sao”

Lạc Uyển Nhi nhìn Hồ Điệp Phù trước mắt đánh giá một lượt, đôi mắt kiêu ngạo, môi mỏng luôn là thể hiện ý cười khẩy. Cánh mũi kia luôn luôn đứng thẳng. Nhìn qua cũng là một mỹ nhân làm khuynh đảo thiên hạ. Chẳng trách khiến cho đại hoàng tử từ bỏ đi ngôi vị cao quý kia. Nàng lại nhìn xuống cách ăn mặc của nàng ta, có cái gì đó không đúng nếu như trang phục này ở hiện đại thì không có gì đáng nói. Nhưng nó lại ở cổ đại quả thật là điều kì lạ. “Điệp Phù cô nương y phục trên người của cô nương quả thực rất đặc biệt nha”
Hồ Điệp Phù quay sang nhìn Lạc Uyển Nhi như muốn đánh giá nàng: “Qúa khen rồi”
“Không biết y phục này là do ai làm nên a”
Hồ Điệp Phù liếc nhìn Lạc Uyển Nhi: “Công tử muốn biết để làm gì. Ngươi đường đường là một nam nhân chẳng lẽ học theo tiểu thụ kia sao”
Lạc Uyển Nhi trong lòng thầm nghĩ Hồ Điệp Phù kia quả thực là rất biết cách ăn nói: “Không dấu gì cô nương ta là muốn làm cho nương tử nhà ta một bộ”. Lạc Uyển Nhi vừa nói vừa nghĩ nếu như Đông Phương Cửu Phong nghe thấy những lời này đảm bảo gương mặt của hắn sẽ khó coi đến chừng nào nha
“Nương tử của công tử, công tử là yêu quý nương tử như vậy sao còn đến chỗ thị phi này”
“Ha ha ta hôm nay là do Dương Lam Tiêu cầu xin ta đến nơi này, nếu không ta tuyệt đối không bước chân đến đây”, Lạc Uyển Nhi nói láo mặt không đỏ, tim không đập loạn.
Hồ Điệp Phù nhấp một ngụm trà bình thản trả lời: “Y phục này công tử có muốn cũng không thể có được a…bởi vì đây chính là do ta đích thân làm nên”
Lạc Uyển Nhi thoáng chút giật mình, nhưng vẫn là không để lộ ra ngoài mặt: “Thứ lỗi cho tại hạ nói nhiều. Nhưng không biết cô nương là có ai dạy cho hay không”
“Y phục này không có ai dạy cho ta, là ta tự mình làm nên”
“Đại tẩu khanh khanh của ta là đặc biệt như vậy đó”. Dương Lam Tiêu cười nói như rất tự hào
Hồ Điệp Phù lúc này để ý lời nói của Dương Lam Tiêu khó hiểu hỏi lại: “Đại tẩu, ngươi là có ý gì?”

Lạc Uyển Nhi cũng chẳng muốn dấu diếm gì trực tiếp nói ra thân phận của mình: “Ta chính là nữ nhân, nhưng có điều muốn hỏi Điệp Phù cô nương không biết cô nương có tin vào sự luân chuyển của linh hồn hay là không”
Hồ Điệp Phù cũng chẳng có gì suy nghĩ nhiều lập tức trả lời ngay: “Tin”
“Sao cô nương lại là trả lời không cần suy nghĩ như vậy”
Hồ Điệp Phù lại đánh giá Lạc Uyển Nhi. Nàng ta tại sao lại hỏi mình như vậy. Nhìn qua nữ nhân trước mặt nàng có cảm giác đây không phải là người xấu nên cũng sảng khoái nói ra điều này: “Ta chính là từ nơi khác mà đến”
Lạc Uyển Nhi dường như rất hài lòng với câu trả lời của Hồ Điệp Phù. Nàng quả thực là nhìn không sai: “Ta cũng vậy”
Dương Lam Tiêu đứng ngây ngốc một chỗ không hiểu hai nữ nhân trước mặt là đang nói chuyện gì khó hiểu nói: “Hai người là đang nói chuyện gì vậy”
Không hẹn mà gặp hai người cũng một lúc hét lớn:
“Không liên quan đến ngươi”
“Im miệng”
Dương Lam Tiêu nghe thấy tiếng quát của hai người hoảng hồn sợ hãi miệng lắp bắp không nói thành câu: “Ta…ta…”
Hồ Điệp Phù ánh mắt chán ghét nhìn hắn nói: “Ngươi đi ra ngoài chúng ta có việc”

Dương Lam Tiêu định phản kháng nhưng nhìn hai ánh mắt quá mức bức người của hai người kia hắn mới ngoan ngoãn đi ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Lạc Uyển Nhi lúc này là người lên tiếng trước: “Hồng Kông năm hai nghìn không trăm mười bốn”
Hồ Điệp Phù mắt nhìn thẳng Lạc Uyển Nhi: “Thượng Hải năm hai không mười bốn”
Hai người như gặp được tri kỉ bất chợt lớn tiếng cười. Dương Lam Tiêu ở bên ngoài thấy vậy liền khẽ đẩy cửa vào nói: “Hai người có chuyện gì vậy”
Lại một lần nữa hai người bên trong không hẹn cùng nói lớn: “Đi ra ngoài”
Sau khi Dương Lam Tiêu gương mặt buồn thiu đóng cửa lại. Lạc Uyển Nhi và Hồ Điệp Phù lại bắt đầu câu chuyện của họ: “Hồ Điệp Phù ngươi tại sao lại đến nơi này”
Hồ Điệp Phù hướng mắt nhìn ra xa buồn rầu đáp lời: “Ta chính là bị tình địch hãm hại…Còn ngươi”
Lạc Uyển Nhi không dấu diếm chuyện gì trực tiếp trả lời luôn: “Bị xe đụng. Ngươi là ở hiện đại đã bao nhiêu tuổi rồi”
“Ta mới bước qua tuổi thứ hai mươi ba cách đây vài ngày”
Lạc Uyển Nhi nghe Hồ Điệp Phù nói như vậy lại càng vui vẻ hơn: “Ta cũng hai mươi ba”
Hồ Điệp Phù trầm ngâm một lúc rồi quay sang Lạc Uyển Nhi khẽ hỏi: “Hai chúng ta cũng như đồng hương vậy, cùng chung số phận sau này có thể giúp đỡ nhau”
Lạc Uyển Nhi giống như gặp được âm đồng học vui vẻ tự giới thiệu bản thân mình: “Ta ở hiện đại tên là Lâm Thải Dinh hai mươi ba tuổi đang học đại học thiết kế tại thành phố B”
Hồ Điệp Phù nghe thấy Lạc Uyển Nhi nói như vậy bất ngờ nói lại: “Ngươi cũng là học trường thiết kế tại thành phố B sao, ta là cũng vậy a”
“Thật sao ngươi là học khoa gì” Lạc Uyển Nhi vừa ăn bánh quế hoa trên bàn hỏi

“Khoa thiết kế thời trang ba mươi lăm A. Ta là Diệp Lạc Tình” Hồ Điệp Phù mắt sáng hướng Lạc Uyển Nhi
Lạc Uyển Nhi lại đặt chén trà xuống bàn bất ngờ nói: “ Ngươi chính là hoa khôi Lạc Tình Tình sao. Ta học khoa thiết kế thời trang ba mươi lăm B”
Hai người chính là vừa gặp như đã quen thân từ lâu. Thời gian một canh giờ trôi qua trong chớp mắt. Suất ca ngồi ở bên ngoài dường như đã bị hai đại mỹ nhân bỏ quên từ lúc nào. Đến khi Hồ Điệp Phù mở cửa tiễn Lạc Uyển Nhi ra về thì Dương Lam Tiêu hớn hở chạy vào hướng Hồ Điệp Phù, nhưng hắn còn chưa chạm vào được người nàng thì ngay lập tức cánh cửa đóng sập lại. Lạc Uyển Nhi nhìn thấy cảnh này không khỏi buồn cười
“Đại tẩu ta đến đây còn chưa kịp nói lời nào với khanh khanh mà”
Lạc Uyển Nhi nhún vai trực tiếp đi qua người Dương Lam Tiêu hướng xuống cầu thang không nói gì. Dương Lam Tiêu thấy thế liền chạy theo Lạc Uyển Nhi dò hỏi: “Đại tẩu lúc nãy hai người nói gì vậy”
Lạc Uyển Nhi mắt không nhìn Dương Lam Tiêu lấy một cái nói: “Không có việc gì, chỉ là chuyện của nữ nhân thôi mà”
Dương Lam Tiêu biết Lạc Uyển Nhi là muốn dấu mình nhưng hắn vẫn là chai mặt hỏi tiếp: “Vậy đại tẩu, người có hay không nói giúp ta vài lời”
Lạc Uyển Nhi cười nói: “Ta là quên mất giúp ngươi. Được rồi để lần sau đi nha”
Dương Lam Tiêu gương mặt xụ xuống buồn bã nói: “Đại tẩu ta lần sau lại dẫn tẩu đi, tẩu là đừng quên nói giúp ta vài lời có được không”
Lạc Uyển Nhi nhìn Dương Lam Tiêu đánh giá một hồi, tuy là quen hắn chưa được bao lâu nhưng nàng ở cạnh hắn lại thấy như là người một nhà. Ai nha cũng đúng là người một nhà nha, nàng dù gì trên danh nghĩa cũng là đại tẩu của hắn. Người làm đại tẩu này thật sự là nên giúp người đệ đệ đáng thương này một chút: “Được rồi ngươi sau này dẫn ta đi Tiên Cảnh Lâu nhiều nhiều một chút. Mỗi lần đưa ta đi, ta sẽ giúp ngươi nói một lời tốt với Điệp Phù cô nương kia”
Dương Lam Tiêu thấy Lạc Uyển Nhi đáp ứng mình vui vẻ nói: “Đại tẩu vậy tối nay chúng ta liền đi”
Lạc Uyển Nhi suy nghĩ một lúc cuối cùng trả lời Dương Lam Tiêu: “Tối nay không được. Ta cùng Đông Phương Cửu Phong tối nay phải vào hoàng cung”. Nhắc đến Đông Phương Cửu Phong nàng tự nhiên thấy lạnh sống lưng, phát hiện ra nàng bây giờ là đang chốn hắn đi ra ngoài, nếu không mau trở về chỉ sợ không biết nên giải thích với hắn thế nào a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui